Chỉ cần Dương Cảnh Chi  quá cố chấp,    thể an  dựa dẫm  .
     .
Chính vì   ,   mới là  trai  yêu.
Dương Cảnh Chi cầm một quả cam lên, bắt đầu chậm rãi gọt.
 bỗng nhớ đến ngày gặp .
"Những lời   hôm đó là  ý gì?"
"Em  thể  lời lúc tức giận,  thì   ? Anh cứ tưởng em chán  , đá , còn biến mất bốn năm, giống như cố tình trốn  ... Anh còn   phép giận ?"
Hình như là .
" Từ Vãn Tinh   ghét em."
"Xin , đó là  của ,   kịp thời phản bác cô ."
Dương Cảnh Chi từ tốn cắt xong miếng cam cuối cùng, khẽ thở dài.
"Suy cho cùng,  cứ tưởng em thật sự...  cần  nữa."
Tuyết rơi ngoài cửa sổ,  nổi bật sự khô ráo và ấm áp bên trong phòng.
Khoảnh khắc ,  cuối cùng cũng chắc chắn, trong dòng chảy thời gian,  trai năm   bôn ba đến bên .
Ngày kỷ niệm thành lập trường,  và Dương Cảnh Chi đều về  trường.
Cậu  với tư cách là đại diện cựu sinh viên xuất sắc,  lên sân khấu phát biểu.
Trường học vẫn là ngôi trường đó, chỉ là những gương mặt non nớt   đổi hết lớp  đến lớp khác.
Luôn   trẻ trung.
Luôn   hướng đến lý tưởng, phong nhã hào hoa.
Chiếc thẻ tên cựu sinh viên rơi  khỏi túi.
Một sinh viên năm 4 nhặt lên giúp , ngạc nhiên : "Chị, chị là Ngu Minh   ạ?"
"Em  chị?"
"Em đang thực tập ở công ty  Dương, chị là  nổi tiếng ở công ty chúng em đấy."
"Thật ?"
  đến công ty Dương Cảnh Chi một ,  ở quầy lễ tân đợi  .
Lễ tân khi đăng ký tên  cũng  phản ứng tương tự.
"Chị là Ngu Minh?"
Chỉ là đến hôm nay,  vẫn   tại .
Cậu sinh viên : "Dự án đó của công ty, từng  một bộ thuật toán cốt lõi,   là do  Dương   khi mới  hệ thống ."
"Anh   để  một dòng ghi chú."
"Nếu bạn gặp Ngu Minh, hãy    với cô  rằng,  yêu cô ."
"Những  từng tiếp cận bộ thuật toán  đều  thấy câu đó."
 ngẩn  hồi lâu,    sinh viên vui vẻ : "Thật , cuối cùng   cũng  tìm thấy  mà    tìm."
Sau khi bài phát biểu kết thúc,  và Dương Cảnh Chi thong thả tản bộ theo con đường quen thuộc năm xưa.
Chúng   đến cổng thư viện.
Dương Cảnh Chi  cái cây lớn bên trái: "Năm đó em  tỏ tình với  ở đây."
"Ừ, em nhớ, lúc đó em thật sự  dũng cảm."
Cậu   chằm chằm, dường như đang hồi tưởng về những ký ức xa xăm.
"Dương Cảnh Chi, thời đại học của   vui ?"
Cậu   từng vất vả,  vu khống, cũng từng cô đơn.
 nghĩ chắc là  vui vẻ .
 Dương Cảnh Chi  : "Rất vui."
"Vì  em ở đó, nỗi đau đều biến thành niềm vui."
Cậu    , cúi đầu   như năm nào.
"Ngu Minh, bây giờ đến lượt  ."
"Năm thứ chín  thích em sắp đến , cho  một cơ hội,  ?"
Tuyết  bắt đầu rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trang-chua-bao-gio-tat/chuong-9-dai-ket-cuc-ngoai-truyen.html.]
Những bông tuyết rơi  đầu  .
 mỉm : "Năm mới, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn."
Chúc mừng năm mới,  trai của .
Chúc mừng năm mới, thanh xuân của .
Dù còn nhiều tiếc nuối, nhưng chúng , mãi mãi là hình ảnh  nhất.
NGOẠI TRUYỆN: GÓC NHÌN CỦA NAM CHÍNH
Lần đầu tiên gặp Ngu Minh, là ở buổi lễ chào đón tân sinh viên.
Cô  mặc chiếc váy trắng tinh,  qua hành lang ngập tràn ánh nắng.
Từ đó về , tất cả những mộng tưởng và ảo tưởng của , đều  hình bóng cụ thể.
 thích cô , nhưng  , cô  và   giống .
Chúng  đến từ hai thế giới khác biệt.
Cô  là nàng công chúa  đỉnh tháp ngà, thẳng thắn thuần khiết.
Đôi chân cô   từng bước  thế tục,  vướng bụi trần.
Cô  là ánh trăng, là điều  ao ước nhưng  thể với tới.
Là nguồn gốc của  sự tự ti trong .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Làm   dám mơ tưởng đến cô .
Chỉ mơ tưởng thôi cũng là tội .
Bố  mất sớm, chỉ  ông nội nuôi  khôn lớn.
Mùa đông năm ngoái, chân ông nội  tê cóng dẫn đến tàn tật,  thể  việc nuôi gia đình nữa.
Mọi gánh nặng đều đổ lên vai .
 cần tiền học phí, và cả tiền thuốc men cho ông.
Sau khi mất suất hỗ trợ học sinh nghèo,  như    đạp xuống vực sâu, hoài nghi về sự công bằng.
Không ngờ, ánh trăng  chiếu  lúc .
Giây phút cô   thích , m.á.u trong   như sôi lên sục sục.
 khi cô   hôn một cái sẽ cho tiền,   đông cứng.
Và   rơi  hầm băng.
Cô  xem  là gì chứ?
Là   thể dùng tiền mua tình cảm ?
 đôi mắt Ngu Minh quá đỗi thuần khiết,  hề  chút ý tứ đùa cợt nào.
   đồng ý.
Cho đến khi ông nội bệnh nặng,   phòng ICU, chi phí y tế khổng lồ   đè bẹp .
Ngu Minh xuất hiện, ngay lập tức thanh toán viện phí mà  hề chớp mắt.
Cô   mỉm  hỏi : "Ở bên em,   nào?"
Lần ,  đồng ý.
Không  vì viện phí.
Mà bởi vì, cô   nũng với ,  căn bản  thể kháng cự.
Sau   mới phát hiện , cuộc sống của Ngu Minh quá mức thuận buồm xuôi gió, cô  thậm chí  cảm thấy  tiền là một lợi thế.
Cô  giúp đỡ , cũng   vì  thể hiện ưu điểm của bản .
Thậm chí trong mắt cô , tiền   là ưu điểm, tiền chỉ là tiền.
Vì , cô  mới thuần khiết hơn bất kỳ ai.
Ngu Minh  thích ,   cũng nắm tay .
Bàn tay cô  nhỏ nhắn,  mềm mại,  hề  chút chai sạn nào.
  sợ những vết chai  tay  sẽ  cô  đau, nhưng Ngu Minh thích, cứ ôm lấy tay  mà cọ qua cọ .
Đôi khi  cảm thấy  giống như một hiệp sĩ.
Công chúa bảo   gì,  mới dám .
Công chúa  lên tiếng,  cũng  dám lỗ mãng đến gần cô .
Ngu Minh  chủ động, sự chủ động của cô   hề khiến   cảm thấy lỗ mãng, ngược  toát lên vẻ nhiệt tình và chân thành.
...