BA CHỊ EM XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI GIỮA MÙA ĐÔNG TỪ ĐÓI NGHÈO ĐẾN NO ẤM - Chương 49: --- Dự Vương và Dự Vương Phi

Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:23:54
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng lão gia lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đầy nặng nề.

“Ngươi quả thật sai, nếu Đát Đát thật sự thu hồi ba châu mười hai huyện, thì khả năng sẽ bại chạy về Lai Vân huyện .

Ngươi cũng với Hoàng thượng một tiếng, Lai Vân huyện cũng nên chuẩn , chứ chuẩn , Phùng gia cũng chỉ là một thế gia y dược, trị bệnh cứu thì , còn những chuyện khác thì thôi !”

Lão đạo trưởng nâng chén mặt Phùng lão thái gia lên nhấp một ngụm, mới :

“Yên tâm ! Hoàng thượng há thể điều , sớm sắp xếp , những chuyện cũng là chuyện chúng nên lo lắng!”

Giang Hiểu Vũ rời khỏi Tế Hòa Đường, thấy mặt trời lên cao, đang chuẩn về, thì tiểu nha đầu trong lòng tỉnh giấc. Khi nàng thấy đang ở phố lớn, đôi mắt to tròn liền trợn mở thật lớn.

Giang Hiểu Vũ thấy bộ dạng của , lòng mềm nhũn, đúng , tiểu từ mùa đông năm ngoái đến Lai Vân huyện, vẫn luôn ở trong nhà, cơ bản ít khi ngoài.

Nghĩ một lát, nàng cảm thấy đưa ngoài , mà hôm nay trời cũng , thì thể dẫn dạo một vòng, cũng để tiểu nha đầu mở mang tầm mắt.

Dọc theo con phố bộ chầm chậm, tiểu nha đầu Giang Hiểu Vũ ôm trong một tay, đôi mắt to tròn bận rộn khắp nơi, hết bên bên , ngay cả một tiểu ăn mày cũng thể khơi dậy sự tò mò của nàng, miệng nhỏ "a a" gọi.

Giang Hiểu Vũ cũng ngăn cản, đây là đầu tiên tiểu nha đầu thật sự thấy chợ búa, phấn khích một chút cũng là điều bình thường. Nhìn thấy phía bán kẹo hồ lô, Giang Hiểu Vũ gọi lão , mua cho tiểu nha đầu một cây kẹo hồ lô ăn.

Kỳ thực tiểu nha đầu cũng chỉ mới mọc vài chiếc răng sữa nhỏ, mà c.ắ.n nổi kẹo hồ lô chứ, vì đó một lớp đường mạch nha, cứ để nàng nếm vị ngọt .

“Giang cô nương, thật sự là nàng! Tốt quá , tiểu thư nhà mời nàng lên chơi!”

Giang Hiểu Vũ đang cầm kẹo hồ lô cho nếm, gọi , nàng mới đầu , hóa là nha Bích Hà của Nhan Băng Thư.

“Là các ngươi ! Tiểu thư nhà ngươi ở ?”

Bích Hà tủm tỉm Giang Hiểu Vũ, tiểu nha đầu, giơ tay chỉ một quán xa.

“Ngay tại đó, Minh Lâu!”

Giang Hiểu Vũ theo hướng ngón tay nàng chỉ, quả nhiên thấy Nhan Băng Thư đang ở cửa sổ lầu hai của Minh Lâu, nàng liền vẫy tay chào.

“Đi thôi, qua đó chơi!”

Dưới sự dẫn dắt của Bích Hà, nàng thuận lợi đến nhã gian lầu hai của Minh Lâu.

“Nhan tiểu thư, ngờ nàng cũng ngoài!”

Nhan Băng Thư thấy hai chị em Giang Hiểu Vũ bước liền đón .

“Chẳng qua là ở phủ nhà buồn chán quá, nghĩ ngoài dạo. Hôm nay nàng đưa ngoài dạo phố ?”

Giang Hiểu Vũ gật đầu, liếc tiểu nha đầu trong lòng. Lúc tiểu nha đầu đang ôm kẹo hồ lô gặm, khóe miệng nàng cũng bất giác cong lên.

“Ừm, tiểu hơn một tuổi , vẫn từng đưa ngoài. Hôm nay trời , nên dẫn ngoài dạo một chút!”

Nhan Băng Thư tiểu nha đầu sức gặm kẹo hồ lô, vẻ đáng yêu của nàng chọc , liền trực tiếp tháo một chiếc vòng tay ngọc bạch dương chi từ cổ tay , nhét lòng tiểu nha đầu đang sức gặm kẹo hồ lô.

“Lần đầu gặp tiểu , tỷ tỷ, cũng sự chuẩn gì, thì cái cứ tặng cho tiểu quà gặp mặt !”

Nhan Băng Thư tay nhanh, Giang Hiểu Vũ phòng , đợi đến khi nàng thấy chiếc vòng ngọc trong lòng tiểu nha đầu, liền vội vàng cầm lên trả cho Nhan Băng Thư.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Cái , còn nhỏ, thể nhận chiếc vòng quý giá như !”

Đang định cầm chiếc vòng lên trả cho Nhan Băng Thư, nhưng tiểu nha đầu nắm chặt lấy trong tay.

“Tuyết Đoàn buông tay, đây là của Nhan tỷ tỷ, thể nhận!”

Vừa , nàng lấy chiếc vòng ngọc từ tay tiểu nha đầu trả , nhưng bàn tay nhỏ mũm mĩm của tiểu nha đầu nắm chặt lấy chiếc vòng ngọc, còn nhét miệng.

Nhan Băng Thư cũng vội vàng giữ tay Giang Hiểu Vũ , tức giận :

“Ngươi ? Ta thích tiểu , tặng nàng một chiếc vòng ngọc đáng tiền, ngươi thì , dám nàng chủ? Không cho phép trả !”

Giang Hiểu Vũ dở dở Nhan Băng Thư đang vẻ mặt tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-chi-em-xuyen-ve-co-dai-giua-mua-dong-tu-doi-ngheo-den-no-am/chuong-49-du-vuong-va-du-vuong-phi.html.]

“Ngươi đó, nàng mới bao nhiêu tuổi, gì chứ, thấy nàng còn ăn luôn cả vòng ngọc ? Ngươi đây là lãng phí đồ !”

Nhan Băng Thư bĩu môi, lườm Giang Hiểu Vũ một cái.

“Ngươi cái gì? Tiểu thích thứ , một đứa bé hơn một tuổi biểu đạt sự yêu thích chẳng là nhét miệng ? Nàng thích thì đó là lãng phí.

Cho nên, tặng cho tiểu , tiểu thích, ngươi thể vượt rào thế , vả tiểu tuy nhỏ, nhưng cũng ngày lớn, đến lúc đó cứ để nàng đeo chơi là !”

Thấy Nhan Băng Thư thái độ kiên quyết, Giang Hiểu Vũ cuối cùng cũng đành chấp nhận bất lực, trong lòng cũng thầm tính toán, thọ thần lục tuần của lão phu nhân nhà họ Phùng sắp đến , xem chuẩn chút quà cáp.

Điểm Giang Hiểu Vũ cũng hề áp lực, trong gian của nàng ít đồ vật của kiếp , ví như những món đồ trang trí bằng thủy tinh, những thứ đáng tiền ở mạt thế , ở gian hẳn là thể bán ít bạc.

Đến lúc đó, nàng sẽ tìm một món đồ thủy tinh, tặng cho lão phu nhân nhà họ Phùng thọ lễ, chắc chắn khả thi!

Tiểu nha đầu từ khi chiếc vòng ngọc, đôi tay nhỏ cũng chẳng thèm cầm kẹo hồ lô mà c.ắ.n nữa, mà thuận tay vứt nó , hai bàn tay nhỏ bụ bẫm cứ ôm chặt lấy chiếc vòng ngọc buông.

Khiến Giang Hiểu Vũ cũng dở dở , tiểu nha đầu bé tí tẹo thế mà còn vòng ngọc là đồ , ngay cả kẹo hồ lô cũng cần nữa.

Trong Trà Lầu, Giang Hiểu Vũ và Nhan Băng Thư trò chuyện cả ngày, bữa trưa cũng là do Trà Lầu cung cấp thức ăn, điều khiến Giang Hiểu Vũ cáo từ về nhà đành cùng tiểu nha đầu cho đến tận chiều tối.

Đợi nàng và Nhan Băng Thư từ Trà Lầu , gặp Giang Thừa Ngạn tan học, thế là ba chị em cùng về nhà.

Kinh thành, thư phòng chính viện Dụ Vương phủ.

“Vương gia, lão nô , nhưng Nhị công t.ử ở biệt viện đó!”

Bàn tay Dụ Vương đang đặt bàn cờ khựng , nhưng ngay đó y liền đặt quân cờ xuống, sắc mặt đổi :

“Nhị công t.ử ở đó, Lôi Đại ?”

“Có ạ! Lão nô hỏi, Lôi Đại Nhị công t.ử hình như cung !”

Dụ Vương lúc mới đặt quân cờ trong tay xuống, quản gia đang cách đó xa.

“Được , lui xuống !”

Quản gia thấy , trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi hành lễ từ từ lui .

“Vương gia, tên nghịch t.ử ý gì? Từ ngày chúng đón về kinh thành mấy hôm , chẳng thèm lộ mặt một ! Chẳng lẽ vẫn còn ghi hận chúng ?”

Theo tiếng giận dữ, một bóng bước từ bên ngoài thư phòng, chính là Dụ Vương phi.

Dụ Vương , Dụ Vương phi :

“Chẳng qua là niên thiếu khinh cuồng thôi, cần để ý! Lão đại thể thế nào ?”

Nhắc đến thể của trưởng tử, sắc mặt Dụ Vương phi cũng trở nên khó coi, nàng thở dài một tiếng, đến một bên xuống.

“Vẫn cứ như , Chương thần y cũng ! Chúng khổ sở tìm kiếm bấy lâu, vẫn tìm thấy!”

Nhìn vẻ mặt của Vương phi, Dụ Vương trong lòng cũng thở dài, trưởng t.ử nhà thật sự là đa tai đa nạn, bởi vì cung biến mà đứa trẻ sinh non.

Dù hai vợ chồng cố gắng nuôi dưỡng, tìm thầy t.h.u.ố.c chữa trị, nhưng thể vẫn , mãi mới lớn đến bảy tuổi, vì xuống nước cứu tên nghiệt chướng lão nhị mà khiến thể lão đại càng thêm suy yếu.

Thái y viện Thái y , giờ đây cũng chỉ là chống chọi qua ngày mà thôi! Điều khiến hai vợ chồng mỗi khi nghĩ đến, càng thêm ghét bỏ nhị nhi tử.

Hai vợ chồng họ thực cũng hiểu, chuyện thật sự thể đổ hết lên lão nhị, nhưng nếu nghĩ như , họ oán ai, oán Hoàng thượng? đó là Hoàng thượng!

Việc cứu Hoàng thượng khi đó cũng là tự nguyện của họ, oán Hoàng hậu, nhưng đó cũng là tự nguyện của bản , oán nhà họ Vi, hai vợ chồng họ thậm chí g.i.ế.c cả nhà họ Vi.

giờ đây mười mấy năm trôi qua, tộc họ Vi vẫn diệt trừ, và Hoàng những năm vẫn luôn nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ, tàn sát sạch sẽ tộc họ Vi!

Cho nên để cho lòng dễ chịu hơn, để cảm giác tội của vơi , hai vợ chồng họ hẹn mà cùng ghi hết chuyện lên lão nhị.

Họ cũng công bằng với lão nhị, nhưng quen như trong nhiều năm .

Hơn nữa, lão nhị từ nhỏ theo Thanh Tiêu đạo trưởng ngoài học võ, hiếm khi gặp mặt, nay tuy trở về, nhưng tình cảm phụ tử, mẫu t.ử cũng nhạt nhiều.

 

Loading...