BA CHỊ EM XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI GIỮA MÙA ĐÔNG TỪ ĐÓI NGHÈO ĐẾN NO ẤM - Chương 92: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:26:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhị phòng nhà họ Phùng – Phùng Tĩnh Kỳ
Thiếu niên kẻ đ.â.m , chỉ thấy thiếu niên đối diện chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, lúc lẽ vì va chạm mà sắc mặt chút đỏ.
“Ngươi còn nữa, là ngươi đột nhiên xông đ.â.m , bản công t.ử còn tức giận đây!”
Thiếu niên đối diện đang đất lời thiếu niên , vẻ mặt thể tin , cũng xoa trán nữa, để lộ một mảng bầm tím trán dậy.
“Chà, lời thật, đây là biệt viện của nhà bản công tử, ngươi chứ! Ngươi ở nhà mà ngang ngược như ?”
Thiếu niên , ồ, đây là công t.ử nhà họ Phùng ! Cũng đúng, tạm thời ở trong biệt viện nhà họ Phùng, gặp nhà họ Phùng cũng là chuyện bình thường, liền lên.
“Xin , hạ phương Diệp! Tạm trú tại biệt viện quý phủ, hôm nay va chạm với đài, cũng coi như là một đoạn duyên phận!”
Thiếu niên thấy trịnh trọng hành lễ xin , cũng bỗng cảm thấy hình như chút quá đáng, dù thì cũng là quý khách, vội xua tay .
“Không cần, cần. Nếu đều là hiểu lầm thì . Tại hạ Phùng Tĩnh Kỳ, là nhị công t.ử của nhị phòng Phùng gia!”
Sau khi hai gặp gỡ và quen, Phương Diệp mở lời .
“Nếu quen , tại hạ xin mời Phùng lầu lẩu thế nào?”
Phùng Tĩnh Kỳ liền vội đáp.
“Tốt, , ! Ta cũng đang ăn một bữa đây. Đi thôi, hôm nay mời khách!”
Hai từ lạ thành quen chỉ trong vòng nửa khắc, liền khoác vai bá cổ về phía lầu lẩu.
Bên , Giang Hiểu Vũ cũng dẫn Giang Thừa Ngạn đến lầu lẩu. Ba chị em nghĩ hôm nay săn một con gấu đen, nên định mang gấu đến lầu lẩu, khi lột da sẽ bán ngay tại đó. Đây cũng coi như một chiêu trò để thu hút khách.
Vì , Giang Hiểu Vũ ngoài một chuyến, từ ngoài thành mang về một con gấu đen. Lúc , Quan quản sự cũng tìm đồ tể để bắt đầu lột da gấu.
Nhìn Giang Trình Tuyết chạy loạn khắp nơi, Giang Hiểu Vũ dặn dò Tùng Lam và Bạch Chỉ theo sát nàng, Khúc Di cũng theo, còn bận tâm đến nàng nữa mà chuẩn lên lầu ba để kiểm tra sổ sách thu chi của tháng .
lúc nàng thấy thiếu niên mà gặp ở trong núi hôm nay, đang khoác vai bá cổ với một thiếu niên khác trạc tuổi .
Thiếu niên tự nhiên cũng thấy Giang Hiểu Vũ, nhưng y hề tỏ ngạc nhiên. Người của y sớm điều tra rõ ràng rằng quán lẩu là do nàng chủ.
“Ra mắt cô nương đây, chúng gặp !”
Giang Hiểu Vũ tuy chút ngạc nhiên vì trùng hợp gặp thiếu niên nghi là hoàng thất , nhưng nàng vẫn gật đầu, gọi Quan quản sự tới.
“Dẫn hai vị công t.ử nhã gian! Bữa lẩu hôm nay cứ tính sổ sách của !”
Phùng Tĩnh Kỳ Giang Hiểu Vũ.
“Giang tỷ tỷ, gọi như ạ!”
Giang Hiểu Vũ đang định lên lầu, đột nhiên thiếu niên gọi là Giang tỷ tỷ cũng ngẩn , nghi hoặc thiếu niên. Nàng hề quen thiếu niên , tự nhiên gọi là tỷ tỷ?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thiếu niên hềnh hệch.
“Giang tỷ tỷ cũng là chuyện thường tình, là Phùng Tĩnh Kỳ của nhị phòng Phùng gia, phụ là nhị gia Phùng gia!”
Thiếu niên , Giang Hiểu Vũ liền là ai. Nhị phòng Phùng gia ở bên ngoài quan, đây khi Phùng lão phu nhân thọ thần, nhị phòng Phùng gia ai trở về.
Không ngờ lúc trở về, nhưng đây đều là chuyện riêng của , Giang Hiểu Vũ cũng hứng thú .
“Ha ha, là ngươi đó , Tĩnh Hiên và Tĩnh Doãn nhắc qua ngươi. Thôi , hôm nay mời khách, các ngươi cứ ăn uống thỏa thích ! Cứ tính hết sổ sách của !”
Vì nam nữ biệt, thêm nữa hai đều là thiếu niên mười mấy tuổi, Giang Hiểu Vũ và họ cũng gì để , hàn huyên vài câu liền rời .
Trở phòng lầu ba bắt đầu xem xét sổ sách, xem Giang Hiểu Vũ bất ngờ, ngờ đến tháng Chạp , việc kinh doanh hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-chi-em-xuyen-ve-co-dai-giua-mua-dong-tu-doi-ngheo-den-no-am/chuong-92.html.]
Tính , lợi nhuận ròng mỗi ngày đều hơn trăm lượng, thậm chí ngày cao nhất còn gần hai trăm lượng, nhưng dường như lượng lẩu cay mỗi ngày cũng tăng lên!
Vì , nàng gọi Quan quản sự tới, lúc mới chuyện gì đang xảy . Hóa , từ khi thời tiết trở lạnh, lượng khách yêu thích lẩu cũng tăng lên đáng kể.
Tuy nhiên, vì Giang Hiểu Vũ chỉ cung cấp lẩu cay hạn, nhiều khách hàng trong trường hợp lựa chọn thứ yếu, đều gọi lẩu thanh canh tam tiên. Mặc dù miệng bằng lẩu cay, nhưng cũng thể khiến ăn đến toát mồ hôi.
Vì , lẩu tam tiên bán nhiều hơn, doanh thu tự nhiên cũng tăng lên. Giang Hiểu Vũ ngờ rằng, chỉ vì đủ ớt, nên mới hạn chế lượng mỗi ngày, mà hiệu quả như .
“Rất , nếu như , thì cứ mua thêm nhiều nấm, chúng sẽ bán nhiều canh nấm tươi, cũng kiếm tiền!”
Ý tưởng của Giang Hiểu Vũ và Giang Thừa Ngạn nhanh chóng chứng thực. Kể từ khi lầu lẩu đồn thổi gấu đen, nhiều khách hàng lũ lượt đến yêu cầu đặt lẩu thịt gấu.
Việc kéo dài cho đến đầu tháng Chạp, mãi đến khi thịt gấu bán hết sạch mới lắng xuống. Tuy nhiên, doanh thu của lầu lẩu cũng tăng lên nhiều.
Tại Lục gia ở phía đông thành Lai Vân.
Lục Di sấp giường, sắc mặt tiều tụy vàng vọt, Lục phu nhân vẻ mặt xót xa nhi tử, trong lòng nguyền rủa tỷ Giang Hiểu Vũ, thầm mắng nhà họ Phùng!
“Suỵt!”
Lục Di đau đớn mở mắt, Lục phu nhân một cái.
“Nương, đừng động nữa, đau c.h.ế.t !”
Lục phu nhân nhi t.ử kêu đau, hoảng hốt vội vàng rút tay khỏi vết thương lưng nhi tử, tấm lưng đầy những vết roi rướm máu, Lục phu nhân đau lòng thể tả, nước mắt cũng ngừng chảy xuống.
Người đàn ông trung niên một bên nhíu mày tất cả, thở dài một tiếng.
“Di nhi, con giờ cũng nhận bài học , ai bảo con vô cớ trêu chọc cặp tỷ ? Rõ ràng bọn họ nhà họ Phùng che chở, vì con lung tung!”
Lục Di lúc cũng hối hận khôn nguôi, nhưng sự hối hận của y vì những gì ở cổng thành ngày đó, mà là hối hận vì tìm cơ hội phái g.i.ế.c c.h.ế.t cặp tỷ .
“Cha, chẳng qua chỉ là một cặp nhà quê từ vùng hẻo lánh đến thôi mà? Dù Phùng gia che chở thì ! Đợi con lành vết thương, con nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t cặp tỷ đó. Đầu tiên là để con mất mặt ở Phùng gia, đó là mối thù , con g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng thì con cam tâm!”
Nhìn Lục Di nghiến răng nghiến lợi, Lục lão gia bỗng cảm thấy sinh đứa con chính là để đòi nợ, ngu ngốc đến thế, Phùng gia ở đó, bọn họ thể g.i.ế.c cặp tỷ ?
Nghe Phùng lão phu nhân khá thích con nha đầu thối tha đó, nếu vì cặp tỷ mà kết thù với Phùng gia, e rằng Lục gia sẽ thực sự tiêu đời!
Phùng gia là một thương hộ bình thường, Phùng gia quan trong triều, nhị gia Phùng gia quan ở Giang Nam, giờ là tri phủ một phủ.
Cô nãi nãi Phùng gia càng lợi hại hơn, gả cho Nhan tướng quân của Việt Quốc Công Phủ ở kinh thành. Với mối quan hệ như , Lục gia dám chọc cái rủi đó?
“Thôi , chuyện cứ thế mà bỏ qua! Nếu con còn dám càn bên ngoài, lão t.ử nhất định tha cho con!”
Lục lão gia xong liền dậy bỏ , Lục phu nhân yêu thương nhi tử, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Con trai, chuyện báo thù nên vội vàng, thời gian còn dài, chúng nên điều tra rõ thế cặp tỷ hẵng . Sau tuyệt đối hành động mạo hiểm.
Giống như , nương và cha con con bắt đại lao, lâu như mà thể cứu con , đây rõ ràng là do Phùng gia ở trong bóng tối giở trò, cho quan phủ thả con .”
Lục Di thì càng tức giận hơn, mắt trợn tròn, vì nghiến răng nghiến lợi mà hai bên má cứ cuộn lên cuộn xuống, thể thấy vô cùng căm hận.
“Nương, con ở trong đại lao đoán , chắc chắn là Phùng gia giở trò quỷ. Suốt hơn một tháng nay, trong đại lao, bọn chúng cho ăn, cho uống.
Cuối cùng khi sắp thả con , bọn chúng đ.á.n.h con một trận. Mối thù con ghi nhớ, nếu một ngày, con nhất định sẽ g.i.ế.c sạch cả nhà Phùng gia!”
Chuyện Lục gia ở đây, Giang Hiểu Vũ thật sự hề . Sau chuyện đó, nàng cũng để tâm, đó quên sạch sành sanh.
Nàng rằng, khi Phùng Tĩnh Doãn chuyện , liền trực tiếp dặn dò quan phủ, cứ thế giam Lục Di trong đại lao.
Mãi đến hai ngày , y mới nhớ , liền dặn dò, đ.á.n.h cho một trận ném khỏi đại lao, lúc mới chuyện Lục Di trở về nhà.