Vết thương của Tạ Trì kỳ lạ, trong lòng Kim Mê quả thực ít nghi vấn, thế nhưng cô rõ bà nội chuyện : “Cháu trợ lý Trần rằng gặp vụ xả s.ú.n.g là do xui xẻo, nhưng cháu luôn cảm thấy phát s.ú.n.g dường như là nhắm bọn họ.”
Cô xong, bà nội Tạ Trì nhất thời phản ứng nhiều, chỉ nhấp một ngụm , đó dậy khỏi ghế: “Cháu ở đây chờ bà một chút.”
Kim Mê bà ngoài, bà định gì, nhưng nếu bà cụ bảo cô chờ ở đây thì cô sẽ kiên nhẫn chờ một lát.
Cô rót cho một tách nữa, mới uống nửa tách thì bà cụ .
“Cháu xem cái .” Bà đưa thứ đang cầm trong tay cho Kim Mê.
Đó là một cuốn sổ, như là dùng để vẽ vật thực, Kim Mê nhận lấy mở thì thấy một bức phác họa quen thuộc.
Trước đây cô từng thấy một bức phác họa trong phòng việc của Tạ Trì, bức tranh vẽ bóng lưng của một phụ nữ, cô vẫn luôn cho rằng đó là mối tình đầu của Tạ Trì, bây giờ cuối cùng cô cũng thấy khuôn mặt của con gái đó.
Chính là cô.
Nói cách khác, là cô của hai mươi năm , lúc cô còn là Kim Mê.
“Cái …” Cô lật thêm vài trang nữa thì phát hiện trong sổ là những bức phác họa như , kỹ thuật vẽ tính là xuất sắc, thậm chí một bức chỉ là vài nét bút ít ỏi, giống như mới học đang luyện vẽ.
tất cả các bức vẽ đều là cô.
“Những bức … là Kim Mê?” Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên thôi sổ phác họa nữa mà về bà cụ ở phía đối diện: “Trước đây cháu Tạ Trì là fan của Kim Mê, ngờ…”
Thật đúng là fan chân chính ha.
Ánh trăng sáng của hóa là cô.
Cô tha thứ cho Tạ Trì vì dán tấm poster của lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Cháu cũng Kim Mê ?" Thấy cô thoáng qua nhận trong tranh là Kim Mê, trong lòng bà nội chút bất ngờ. Những bức đều do Tạ Trì vẽ khi mới bắt đầu học phác họa, đường nét và màu sáng tối đều ở mức trung bình, hình vẽ cũng giống lắm, nếu quen thuộc với Kim Mê thì lẽ nhận trong tranh chỉ trong nháy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-135.html.]
Kim Mê : “Bức tranh ạ, tuy rằng vẻ vẫn thành thạo lắm nhưng phong thái của nhân vật nắm bắt , chỉ cần thoáng qua là thể nhận .”
Bà cụ nở nụ , cô : “Quả thực Tiểu Trì cũng chút tài năng bẩm sinh, lúc thầy giáo thật sự đánh giá cao nó, thế nhưng nó chỉ coi đây như một sở thích, bận chuyện học hành nên cũng bỏ bê ít nhiều."
“Ồ, là ạ.” Kim Mê gật đầu, đó lật xem cuốn phác thảo trong tay: “ bà ơi, việc liên quan gì đến vụ xả s.ú.n.g ạ?”
Bà cụ gì, căn phòng chìm sự im lặng ngắn ngủi, bàn tay đang lướt qua cuốn phác thảo của Kim Mê bỗng nhiên dừng , cô đối diện: “Không đang điều tra chuyện của Kim Mê chứ ạ?”
Ánh mắt bà cụ đổi, bà vẫn đang do dự rốt cuộc nên chuyện cho cô , nhưng ngờ cô tự đoán : “Mấy năm bà mới rằng nó đang điều tra cái c.h.ế.t của Kim Mê, nó nước ngoài, bà còn hỏi chuyện nó, nhưng xét phản ứng của Trần Giác, chắc chắn đơn giản chỉ là bàn chuyện ăn.”
Kim Mê nhớ tới những lời Chử Anh Kiệt đó, đầu ngón tay cô như lạnh hơn một chút: “Anh tra gì ạ?”
Cô hãm hại năm đó là ai, nhưng nếu bọn họ thực sự ở nước ngoài, nghĩa là khả năng trong tay Tạ Trì thứ gì đó thể uy h.i.ế.p họ.
Bản Tạ Trì cũng việc nguy hiểm nên từng nhắc đến chuyện với nhà. Trong tay nắm giữ đầu mối gì, bà cụ cũng rõ ràng lắm: “Nó bao giờ cho chúng chuyện , miệng Trần Giác cũng kín, hỏi cái gì cả. Bà lo nó sẽ rước họa nên mới để nó mau chóng kết hôn, nghĩ rằng nếu gia đình riêng của , trong lòng càng nhiều ràng buộc, nó sẽ chuyện nguy hiểm nữa.”
"..." Tâm trạng của Kim Mê chút phức tạp, nếu ngay cả cũng ngăn chuyện xảy thì Mạnh Xán Nhiên thể.
“Không ngờ vẫn xảy chuyện.” Điều mà bà cụ lo lắng nhất xảy . Bà nắm lấy tay Kim Mê, cô : "Bà thấy gần đây tình cảm giữa cháu và Tiểu Trì . Cháu cũng đấy, cháu hãy bà khuyên nhủ nó nhé."
Khóe môi Kim Mê mấp máy, cô nắm tay bà: "Được ạ, cháu cũng gặp nguy hiểm gì nữa."
Tuy rằng cô chuyện năm đó nhưng xét cho cùng đó là chuyện của cô, cô liên lụy tới Triệu Nghệ Nam, cô liên lụy đến Tạ Trì nữa, huống chi thể sẽ trả giá bằng mạng sống của .
Sau khi ăn tối xong, Kim Mê lên lầu xem Tạ Trì. Hiện tại Tạ Trì một ngày ba bữa đều chuyên nấu cơm nấu, đúng giờ sẽ đưa đến phòng , lúc Kim Mê đến tìm thì điều dưỡng mang khay đồ ăn của .
Kim Mê liếc , là Tạ Trì khẩu vị đơn giản là cảm thấy cơm của bệnh khó ăn nên khay còn dư gần một nửa.
Nhìn những món rau còn dư , chúng bỏ thực sự oan chút nào.
"Buổi tối chỉ ăn ít thôi ? Không đói ?" Cô về phía giường, đang dựa đầu giường. Lúc còn truyền dịch nữa, tinh thần cũng khá hơn một chút so với khi chiều, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt.