Kim Mê xong, thư phòng tĩnh lặng đến đè nén.
Sắc mặt Tạ Trì thản nhiên nhưng chỉ đang cố gắng khống chế tâm trạng sôi sục trong lòng: “Em bản đang gì ? Hai mươi năm , em mới ba tuổi, em thể mặt tại hiện trường?”
“Anh ý của em như thế.” Kim Mê tin Tạ Trì đoán đáp án từ sớm, chẳng qua đáp án khó mà khiến khác tin tưởng, cũng thể nào chứng minh: “Người ở hiện trường lúc đó Mạnh Xán Nhiên mà là bản em.”
Tạ Trì mím môi, bàn tay bên siết chặt trong vô thức: “Bản em là ? Em em Mạnh Xán Nhiên ?”
Trên cô quá nhiều sơ hở, cũng quá nhiều chuyện thể giải thích rõ ràng nhưng nếu như cô Mạnh Xán Nhiên mà là Kim Mê, thì tất cả đều thể lý giải rõ ràng .
Chẳng qua chuyện kỳ quái thực sự tồn tại ?
Kim Mê , đáp án ấp ủ trong lòng từ lâu: “Trên Ngôi Sao hai mươi năm , em gặp đang thương nên đưa về phòng, băng bó vết thương cho . Lúc đó vì để dỗ , em còn cho kẹo, chọn một viên nhân dâu tây, thực lòng em cũng bất ngờ, suy cho cùng năm đó mới chỉ tám tuổi em phong thái của một chủ tịch lạnh lùng bá đạo .”
Tạ Trì: “...”
Đây là trọng điểm ?
còn chuyện gặp Kim Mê du thuyền cho ba , hơn nữa chi tiết như kẹo dâu tây cũng chỉ hai họ .
“Xuống thuyền bao lâu, em thấy một đàn ông lẻn phòng .” Năm đó chuyện xảy quá nhanh, chỉ thấy khuôn mặt đàn ông vỏn vẹn mấy giây nhưng cô vẫn nhớ rõ: “Ngày đó em ngủ ngon lắm nên bước , em thấy tiếng động. Lúc đầu em tưởng nhầm nên bật đèn đầu giường lên, xem chuyện gì, ngờ tới ngay khi đèn sáng lên, em thấy một đàn ông xa lạ trong phòng . Em vốn chẳng kịp nghĩ nhiều, đánh em ngất , đợi khi tỉnh nữa, em trong bệnh viện , bên cạnh còn trai lạ mặt đang nữa.”
Anh trai lạ mặt: “...”
Tạ Trì mất một thời gian mới thể tiêu hóa hết tin tức trong lời cô, cố giữ giọng điệu bình thản: “Thế là em thấy mặt ?”
“ thế.” Kim Mê gật đầu: “Lúc đầu em là ai nhưng khi phát hiện các đang điều tra Đặng Chấn Văn, em cho rằng là Đặng Chấn Văn nên mới bày mưu tính kế để xem xem Đặng Chấn Văn mặt mũi thế nào.”
“... Hóa là thế.” Tạ Trì vẫn luôn nghĩ mãi thông tại Mạnh Xán Nhiên quen Đặng Chấn Văn, bây giờ thể giải thích rõ ràng : “Người ?”
“Không .” Nói đến đây, Kim Mê nhíu mày thật chặt: “Em cũng khá bất ngờ, điều , nghĩ kỹ , lẽ chuyện thực sự liên quan đến nhà họ Vương, bởi vì bút ghi âm trong phòng em biến mất khả năng hung thủ năm đó lấy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-227.html.]
“Bút ghi âm?” Tạ Trì nhớ tới nhân viên phục vụ khó khăn lắm mới tìm thấy: “Lúc đó, khi em giúp xử lý vết thương, be còn cố ý bảo mang quà tới cảm ơn em. Lúc đến đó, em trong phòng nhưng một nhân viên phục vụ cứ lảng vảng cửa phòng em, đang tìm cây bút ghi âm đó.”
“Vậy thì đúng , chắc chắn nhà họ Vương vì cây bút ghi âm đó nên mới g.i.ế.c diệt khẩu.” Kim Mê đột nhiên cảm thấy c.h.ế.t oan quá, cô vốn nội dung trong cây bút là gì!
Nhìn vẻ mặt cô, Tạ Trì cũng đoán bảy, tám phần chuyện: “Em nội dung trong cây bút?”
“Đã , lúc đó hai em nhà họ Vương mời em ăn cơm, em còn cố tình mang theo cây bút đó để phòng ...”
“Em mang một cây bút ghi âm theo để phòng ?” Nhìn cô, Tạ Trì lời của cô chọc tức đến bật .
Kim Mê câm nín, cô thẳng lưng theo bản năng để khiến bản lý hơn: “Nếu như đó xảy chuyện gì, em còn bút ghi âm bằng chứng mà!”
“... Thôi , dù chuyện đó em cũng chẳng trốn .” Nhớ tới chuyện , Tạ Trì tiếp: “Em kể nốt .”
Kim Mê: “...”
Chuyện trách cô ? Rõ ràng là hai em nhà họ Vương !
“Bởi vì bàn cơm xảy chuyện gì nên em ném chuyện cây bút ghi âm đầu, nó vội. lẽ là trong lúc em vệ sinh, hai bàn bạc gì đó, lo lắng em ghi âm .”
Tạ Trì hỏi: “Sao hai họ em mang bút ghi âm theo?”
“Chuyện em cũng rõ lắm nhưng hai họ đúng là hiềm nghi lớn nhất. Còn cái trong phòng em...” Khoảng thời gian , Kim Mê cũng nhiều suy đoán về phận nhưng nhà họ Vương thể nào chỉ một sát thủ là Đặng Chấn Văn: “Chắc là nhà họ Vương phái tới, suy cho cùng họ cũng ăn lớn, thể nào chỉ một tay sai.”
Tạ Trì tán thưởng cách phân tích , Đặng Chấn Văn là át chủ bài của nhà họ Vương nhưng trong tay bọn họ vẫn còn những khác mà: “Dáng vẻ thế nào, em tả xem.”
“Ờ...” Kim Mê nghĩ một lát, đó hình dung : “Là một đàn ông mặt mũi bình thường, gì lạ, lẫn trong một đám , em chẳng thèm .”
Tạ Trì: “...”
là thích hợp sát thủ.
“Chuyện rõ ràng, hẳn là sẽ chạy nước ngoài tìm Đặng Chấn Văn nữa nhỉ?” Cô chuyện b.ắ.n s.ú.n.g sẽ tái diễn, hơn nữa Tạ Trì cũng chắc sẽ may mắn như .