Bà Cố 18 Tuổi - Chương 191.
Cập nhật lúc: 2025-08-16 13:59:07
Lượt xem: 435
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dung Ngộ ôm tài liệu bước khu vực lõi.
Tống Hoài cô là trợ lý của Lâm Nhượng, mà khu việc của Lâm Nhượng ở ngay bên trong, nên việc cô đó cũng bình thường.
Chỉ là, dù ở trong khu lõi, công việc cô giống hệt nhân viên văn phòng, xử lý giấy tờ. Một thiên tài như , chẳng quá lãng phí ?
Thỉnh thoảng, thật sự hiểu cô đang nghĩ gì.
Lúc thì chạy qua phòng tuyên truyền, lúc cam tâm công việc văn thư.
Rõ ràng mời cô công việc nghiên cứu đàng hoàng.
Thôi, cô thế nào thì tùy.
Tống Hoài về bàn việc, tổ trưởng gọi họp. Nửa tiếng thông báo:
“Bỏ hết công việc đang , bây giờ nhiệm vụ mới. Chủ yếu là thu thập và phân tích dữ liệu của mấy loại nguyên vật liệu gốc …”
Tống Hoài sững sờ.
Thật sự nhiệm vụ mới giao xuống ?
Chẳng lẽ vì cô là trợ lý của Lâm Nhượng nên mới hướng dự án của viện?
Có lẽ cũng nên tìm cách khu lõi một xem ?
Lúc , Dung Ngộ đang họp cùng .
“ tính , trong môi trường ngoài gian, tuổi thọ của TR-7 chỉ ba năm, trong khi thời hạn sử dụng của Mắt ưng mà dự tính ít nhất là mười năm…”
“Nếu dùng TR-7, thì cứ ba năm bộ thiết . Với quốc gia, đây sẽ là một khoản chi phí khổng lồ…”
Lâm Nhượng gật đầu:
“ , vì thế Đăng Tháp Quốc mới tạo rác thải vũ trụ nhưng xử lý, vì chi phí quá cao.”
“Biết vấn đề thì giải quyết dễ hơn,” Dung Ngộ , “Theo , nhược điểm của loại vật liệu tổng hợp quá rõ ràng. Thay vì tiếp tục dùng, chi bằng dành thời gian tìm loại thế. Quá trình thể lâu, nhưng nhất định . Một khi tìm , nó sẽ trở thành bằng sáng chế lõi của quốc gia chúng …”
Lâm Nhượng đồng ý:
“Mọi thức trắng mấy ngày , về nghỉ .”
Dung Ngộ ngáp một cái, bước cửa thì tình cờ gặp Mẫn Thận Ngôn.
Thấy cô, ông mỉm :
“Dự án của các em thu hút sự chú ý quốc tế. Hiện tại, các nước đều thiếu kinh nghiệm xử lý rác vũ trụ. Một khi dự án thành công, Hoa Hạ sẽ cả thế giới dõi theo… Thôi, nhiều gì, em mệt thế thì mau về nghỉ . lúc con trai đang ở ngoài, để nó đưa em một đoạn.”
Ông dứt, Vân Tiêu Nguyên bước đến.
Mặt bà lạnh như băng, ánh mắt như d.a.o lia đầu Mẫn Thận Ngôn:
“ đang thắc mắc ai ở đây bà mối, thì là hũ dưa muối chua lòm trong phòng thí nghiệm! Với cái EQ của ông, ngay cả máy ly tâm cũng chê tốc độ chậm, còn bày đặt mai mối? Ông thà đem bài ‘Luận về hành vi chuyển động phân tử của loài khi mai mối bừa bãi’ gửi dự thi giải Ig Nobel, may còn cái giấy khen…”
Mẫn Thận Ngôn: “…”
Hôm nay đường chắc chắn ông coi ngày, mới xui xẻo đụng Vân Tiêu Nguyên.
Cái miệng đúng là tẩm độc.
Ông lau mặt, lủi trong.
Vân Tiêu Nguyên , gương mặt còn sắc bén lập tức hóa hiền hòa. Bà đưa tay chỉnh mấy sợi tóc rối của Dung Ngộ, dịu dàng :
“Con bé thật thà quá, trong xương cốt trọng lễ với giáo viên, nên mới cho ông cơ hội bậy. Sau cứ mạnh miệng đáp trả, cô chống lưng cho.”
Dung Ngộ bật :
“Em nhớ , cô giáo.”
“Về nghỉ sớm .”
Vân Tiêu Nguyên tiễn Dung Ngộ cửa.
Ngồi cạnh cửa sổ việc, Tống Hoài suýt nữa bật dậy vì kinh ngạc.
Dung Ngộ thể trò chuyện tự nhiên, thiết với cả hai viện sĩ Mẫn Thận Ngôn và Vân Tiêu Nguyên?
Sao cô quen họ?
Một ngôi nhỏ trong giới giải trí, trợ lý của Lâm Nhượng thôi, dù từng phim tuyên truyền cho viện hàng vũ trụ thì cũng tới mức khiến hai vị viện sĩ dừng chuyện.
“Tiểu Tống,” tổ trưởng gọi, “Viện sĩ Vân và viện sĩ Mẫn đến họp, chuẩn nước…”
Sắc mặt Tống Hoài cứng đờ.
Mới nãy còn chê bai trong bụng rằng Dung Ngộ mấy việc như nhân viên văn phòng.
Giờ thì đến lượt bưng rót nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-18-tuoi/chuong-191.html.]
“Tiểu Tống, nhanh lên, đừng để các viện sĩ và giáo sư chờ.”
Tống Hoài đặt bút xuống, dậy bước về phía phòng họp.
Đổi góc một chút, thể tiếp xúc gần gũi với mấy vị viện sĩ, họ trò chuyện, cũng coi như lợi ít.
Một khi tự thuyết phục bản , thì việc bưng rót nước cũng dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
Dung Ngộ đến bên ngoài, quả nhiên thấy Mẫn Kiến Thâm đang đợi.
“Cha … đúng mực, em đừng để bụng.” Mẫn Kiến Thâm cũng bất đắc dĩ. Anh vốn tiện chuyến công tác đến Hải Thành để đưa cha tới viện nghiên cứu, định thì cha nhắn bảo ở chờ để chở Dung Ngộ về nhà.
Cha nghiên cứu thì giỏi, nhưng trong chuyện ứng xử thì thiếu một dây thần kinh.
Dung Ngộ mỉm :
“Viện sĩ Mẫn cũng dễ thương mà, chuyện em để bụng .”
Mẫn Kiến Thâm cô một lúc, xác nhận cô thực sự để ý, mới thở phào, mở cửa xe:
“Lên , đưa em về.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Dung Ngộ báo địa chỉ của khu Phù Dung trang viên.
Xe chạy một lúc tới cổng.
Kỷ lão gia đang sách trong vườn, tiếng động cơ xe liền thẳng dậy, thấy cùng một đàn ông, thứ ba đưa về nhà.
Chắc chắn là vấn đề.
Ông cảm thấy cực kỳ phản cảm.
nhớ tới lời lão Nhị đó, ông chắc chắn sẽ sớm hơn nhiều năm. Nếu đến lúc đó bên ai bầu bạn, e là sẽ suy sụp mất…
Yêu đương cũng , nếu thành thì thể bên cả đời.
Không thành thì coi như thêm một trải nghiệm.
Nghĩ , trong lòng ông cũng tạm chấp nhận . Ông bỏ sách xuống, nhanh chân bước ngoài, Mẫn Kiến Thâm:
“Vị là…?”
Mẫn Kiến Thâm là Kinh Thành, do công việc nên mới thường xuyên qua giữa Hải Thành và Kinh Thành. Anh sơ qua giới thượng lưu ở Kinh Thành, nhưng ở Hải Thành thì mù tịt.
Anh nhận Kỷ lão gia, liền hỏi:
“ là Mẫn Kiến Thâm, bạn của Dung tiểu thư. Ngài là… ông ngoại của cô ?”
Kỷ lão gia: “…”
Cứ cho là .
Không thì giải thích kiểu gì? Nói ông ngoại mà là… con trai ?
Ông cố nặn một nụ :
“Có chơi, trò chuyện một chút ?”
Dung Ngộ lặng lẽ liếc con trai một cái.
Kỷ lão gia giật , vỗ trán:
“Tiểu Ngộ thức mấy đêm liền , giờ nghỉ ngơi. giữ , tới nhà ăn cơm nhé.”
Mẫn Kiến Thâm mỉm gật đầu:
“Vâng, chào tạm biệt Dung lão gia.”
Kỷ lão gia: “ họ Kỷ.”
Mẫn Kiến Thâm tiếp tục gật đầu:
“Vâng, tạm biệt Kỷ lão gia.”
Xe .
Dung Ngộ đen mặt:
“Con bày trò gì đây?”
“Con thấy cũng tệ, dù ngốc, khờ, bóng bẩy, nhưng ít cũng cái vẻ bề ngoài tươm tất.” Kỷ lão gia nghiêm túc , “Mẹ, con đồng ý để thử xem.”
Dung Ngộ liền vung tay vỗ một cái lưng ông:
“Thử cái đầu con ! Ngày ngày rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện tào lao, phạt con chép Đạo Đức Kinh một trăm .”
Kỷ lão gia: “…”