"Tốt quá , tìm cái thứ nhất thì sẽ tìm cái thứ hai. Chu Kiều Kiều, cố lên."
Chu Kiều Kiều vui vẻ tìm thêm hai canh giờ nữa, tìm đủ hai mươi bảy cây nấm đầu khỉ.
Tuyền Lê
Lúc nàng mới hài lòng về.
Trên đường , nàng tiện tay săn thêm ít thú rừng.
Vừa về đến nơi, Chu Kiều Kiều liền lập tức bóp nát bộ nấm đầu khỉ.
Sau đó dùng túi vải đựng mang đến cho Vương thẩm.
Vương thẩm đang rửa rau.
Nhìn thấy những cây nấm đầu khỉ hình thù xí , khóe miệng bà giật giật.
"Cũng cần bóp nát đến thế chứ."
"Nếu bóp nát, họ sẽ tin là thẩm bán . Nhờ Vương thẩm giúp ."
"Thôi , nể tình tấm lòng hiếu thảo của ngươi, thẩm giúp ngươi một chuyến."
Lúc , Chu mẫu đang cùng Ngô Ngọc Nương giặt quần áo trong sân.
Ngô Ngọc Nương từ khi gặp ác mộng hôm đó tỉnh táo nhiều.
"Chu tẩu tử."
Chu mẫu thấy là Vương thẩm, lập tức bỏ quần áo xuống mở cửa, mời Vương thẩm .
"Vương thẩm , chuyện gì thế?"
Vương thẩm mở tấm vải , một đống nấm đầu khỉ bóp nát hiện mắt Chu mẫu.
"Chu tẩu, đây là nấm đầu khỉ, cho canh hoặc cháo là phương pháp thực dưỡng nhất cho dày.
Mớ chúng nát , tuy ảnh hưởng đến d.ư.ợ.c tính nhưng các tiệm t.h.u.ố.c và tiệm ăn đều chịu thu, bán , hy vọng tỷ đừng chê."
Chu mẫu lập tức xua tay: "Không , đây là công sức hai hái , dù bán thì cũng thể tự ăn mà."
Bình thường nhà bà với phu thê nhà họ Vương cũng thiết lắm… bà chút ngại ngùng.
Vương thẩm nhét thẳng tay Chu mẫu: "Chúng giữ một ít , ăn hết ? Hơn nữa, đây là tấm lòng của chúng , nếu tỷ nhận là coi thường đó."
Chu mẫu vô cùng cảm kích.
Bà khẽ thở dài.
Kéo Vương thẩm xuống bên cạnh.
"Thật từ lúc bệnh của lão Chu, cũng khuyên chữa thêm, nhưng chịu, là lãng phí tiền, để dành tiền cho tôn tử và nhi tức chữa bệnh…"
Bà Ngô Ngọc Nương vẫn đang chăm chú giặt quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-130.html.]
Trong đáy mắt là sự mệt mỏi và đau lòng sâu sắc.
Thật , bà mệt… đôi khi thậm chí còn cảm thấy c.h.ế.t sẽ nhẹ nhõm hơn, c.h.ế.t là hết.
bà nỡ xa các con, nỡ xa cháu trai…
Không nỡ xa Chu phụ.
Vương thẩm nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Chu mẫu.
"Chu tẩu, tỷ khó khăn, cố gắng thêm chút nữa, chuyện sẽ cả thôi."
Kiều Kiều bây giờ sống , đợi con bé khá hơn, chắc chắn nó sẽ giúp đỡ nhà đẻ.
Chu mẫu gật đầu, cũng tiện quá nhiều với , thêm vài lời cảm ơn.
Vương thẩm rời lâu thì Chu Tiểu Diệu trở về, trong tay cầm hai cây nấm đầu khỉ.
"Nương, nương xem con mua gì … ủa đây là cái gì?"
"Nương, nương lấy nhiều nấm đầu khỉ thế?"
Hai cây nấm trong tay hai mươi văn tiền , nương nhiều như ?
Thế tốn bao nhiêu tiền?
Chu mẫu kể nguồn gốc của nấm đầu khỉ cho Chu Tiểu Diệu .
Trong mắt Chu Tiểu Diệu hiện lên sự nghi ngờ.
"Bình thường Vương thẩm qua với nhà chúng , thẩm giúp chúng như ?"
Hắn gần như theo bản năng nghĩ ngay đến Chu Kiều Kiều.
Bởi vì Chu Kiều Kiều và Vương thẩm thiết.
"Bà cha con bệnh, cộng thêm mớ bán nên mới mang cho chúng , con đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Chu mẫu nhà.
Chu Tiểu Diệu nhíu mày thật sâu.
Tuy phản bác lời nương, nhưng cũng xua tan sự nghi ngờ trong lòng.
Hắn về phía nhà Chu Kiều Kiều.
Trong mắt ánh lên một ý vị sâu xa.
"Còn nghĩ gì nữa? Vào nấu cháo cho cha con , thể lãng phí tấm lòng của Vương thẩm ."
"Nương… nương nấu , con đích cảm tạ Vương thẩm."
Nói xong, nghiêm mặt đưa thẳng nấm đầu khỉ cho Chu mẫu, chạy .