Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 369
Cập nhật lúc: 2025-12-06 10:58:17
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , nhóm Chu Kiều Kiều đầy nửa dặm đường. Mắt thấy chỉ còn nửa đoạn đường nữa là về đến nhà, Chu Kiều Kiều bỗng nhiên nhạy bén ngửi thấy trong khí nồng nặc mùi huyết tinh.
Thân hình nàng cứng đờ, lập tức níu chặt lấy tay Chu Đại Sơn.
"Có chuyện gì ?"
Chu Đại Sơn kinh ngạc hỏi.
Chu Kiều Kiều hạ giọng: "Trong khí mùi huyết tinh, mỗi Bình An săn thú, gian đều vương vất mùi . nơi đây chẳng chốn thâm sơn cùng cốc, cũng chẳng lò mổ gia súc, càng ai g.i.ế.c heo lúc đêm hôm khuya khoắt thế ."
Cho nên, khả năng duy nhất chính là phía xảy biến cố.
Trong lòng Chu Đại Sơn chợt dâng lên nỗi kinh hãi.
"Ý của là..."
"Muội dám xác định, nhưng cẩn tắc vô ưu."
Huynh bọn họ vốn quen thuộc địa hình nơi , cũng chẳng rõ gần đây con đường mòn nào khác .
Chu Kiều Kiều trầm ngâm một lát, vì an nguy của bản , nàng quyết định đầu.
Thà rằng tốn chút ngân lượng xin tá túc qua đêm ở nông gia gần đó, còn hơn là mạo hiểm dấn chốn nguy nan.
Chủ ý định, Chu Kiều Kiều liền kéo Chu Đại Sơn gót.
Hai hề do dự dù chỉ một khắc.
Nào ngờ, sự đời khó liệu, bọn họ mới lùi vài bước, từ trong bụi cỏ rậm rạp ven đường bỗng nhảy xổ mấy bóng .
Kẻ nào kẻ nấy hình vạm vỡ, mặt mày hung thần ác sát.
Quan trọng hơn là tay bọn chúng đều lăm lăm những thanh đại đao dài hơn một thước, hàn quang lấp loáng.
Mấy tên thảo khấu chặn đường phía , từng bước ép sát về phía Chu Kiều Kiều.
Chu Đại Sơn lùi , kín đáo che chắn cho ở lưng.
Hắn nhanh trấn tĩnh cơn chấn động, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, giọng run run chắp tay : "Các vị hảo hán, chúng chỉ là nông dân bần hàn, chỉ mười mấy văn tiền, xin nguyện dâng hết cho các vị, cầu xin các vị giơ cao đ.á.n.h khẽ, tha cho chúng một con đường sống."
Gã đại hán râu ria xồm xoàm hừ lạnh một tiếng: "Mấy mươi văn tiền thì bõ bèn gì, nhưng nữ nhân thì đáng giá đấy. Để tiểu nương t.ử , tha cho ngươi một cái mạng chó."
Nữ nhân thể dùng, cũng thể bán.
Chẳng là đáng giá hơn ?
Chu Đại Sơn vội vàng phân bua: "Tiểu nhà quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặt đầy tàn nhang, da dẻ đen nhẻm, mới ba mươi tuổi đầu mà nếp nhăn hằn sâu, dung mạo thô kệch xí, chỉ sợ bẩn mắt các vị hảo hán mà thôi."
Chu Kiều Kiều: "..." Đại ca lắm, nhưng xin miễn bàn.
Mượn hình cao lớn của Chu Đại Sơn che chắn, tụ tiễn trong tay áo nàng lên nòng, sẫn sàng ứng chiến. Nếu mấy gã nam nhân dám tiến lên một bước, nàng sẽ khiến bọn chúng hối hận kịp!
Cũng may nàng thường xuyên rừng sâu săn bắn, quen vật trong bóng tối, nên dù hiện tại chỉ ánh trăng mờ ảo, nàng cũng chẳng hề nao núng.
Gã râu xồm dâm tà: "Vậy ? Đã xí... thì che mặt là xong, dù cũng chỉ để giải tỏa cơn sướng, quan tâm gì ả !"
Gã râu xồm càng bước càng gần, tiến tầm bắn.
Chu Kiều Kiều thấy ánh mắt bỉ ổi và độc ác , trong lòng dâng lên nỗi ghê tởm tột độ, một tay nàng đặt lên vai đại ca.
"Vút!"
Tụ tiễn trong tay áo xé gió lao .
Trong màn đêm đen đặc, ai chú ý đến mũi tên b.ắ.n từ tay áo, chỉ cảm thấy một bóng đen lóe lên, ngay đó tiếng kêu t.h.ả.m thiết của gã râu xồm vang vọng khắp gian tĩnh mịch.
"A... đau quá..."
Gã râu xồm đột nhiên ôm lấy bắp đùi, ngã vật xuống đất.
Rất nhanh, m.á.u tươi trào nhuộm đỏ cả một vùng gã.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, vũng m.á.u trông thật chói mắt.
Mấy tên đồng bọn còn đều sững sờ trong giây lát.
Sau đó bọn chúng cũng chẳng buồn quan tâm đến kẻ đang rên rỉ đất nữa, tất cả đều vung vũ khí chĩa về phía Chu Kiều Kiều, nhưng cũng dám lập tức lao lên.
Chúng dò xét quát: "Các ngươi dám dùng ám khí đả thương đại ca ? Còn mau bỏ ám khí xuống, bọn còn thể cho các ngươi thây."
"A... g.i.ế.c ... cứu mạng với, g.i.ế.c ..."
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai x.é to.ạc bầu trời đêm.
Chu Kiều Kiều thấy giọng quen thuộc , da đầu tê dại.
Là Đồng mẫu?
Người Đồng gia, bọn họ ở gần đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-369.html.]
Hơn nữa tiếng hét t.h.ả.m thiết còn truyền đến từ phía lưng bọn họ.
Đám thổ phỉ tiếng hét kinh động, tên thổ phỉ cầm đầu quát: "Sao muộn thế mà còn kẻ mò đến? Nhanh, qua xem là kẻ nào phát hiện, g.i.ế.c sạch diệt khẩu!"
Bọn chúng mới đào hố xong, chuẩn chôn cả một xe ngựa đầy t.h.i t.h.ể . Đầu tiên là phát hiện Chu gia, bọn chúng định giải quyết xong hai chôn tiếp, ngờ việc thành kẻ khác phát hiện đống t.h.i t.h.ể đằng .
Bọn chúng đúng là xui xẻo tám đời, ban ngày thì quan binh đ.á.n.h úp sào huyệt, bây giờ g.i.ế.c vài mạng cũng phát hiện, thật là...
Có hai tên lập tức chạy về phía con đường mòn bên cạnh.
Xem là g.i.ế.c diệt khẩu Đồng gia.
Tụ tiễn của Chu Kiều Kiều nhắm ngay bóng lưng những kẻ đang rời , ngay khi định b.ắ.n tiễn, tên thổ phỉ cầm đầu phát hiện động tác tay của nàng, lập tức gầm lên: "Yêu nữ, ngươi còn dám đả thương , nạp mạng !"
Tụ tiễn của Chu Kiều Kiều lập tức đổi hướng, nhắm tên cầm đầu, gần như theo bản năng, nàng nhắm thẳng mi tâm của mà bắn.
cơ thể Chu Kiều Kiều thực sự quá hư nhược, tay nàng bỗng run lên một cái, mũi tên chệch hướng, cắm phập mắt gã đàn ông.
"A..." Tiếng kêu t.h.ả.m thiết đau đớn như heo chọc tiết khiến mà nổi da gà.
Chu Kiều Kiều kéo Chu Đại Sơn liên tục lùi về phía .
"Kiều Kiều, ... g.i.ế.c ..."
Giọng Chu Đại Sơn run rẩy.
Giọng Chu Kiều Kiều lạnh lùng cứng rắn như sắt nguội: "Nếu thì ? Muội g.i.ế.c chúng, đợi chúng lấy mạng ? Huynh đến giờ vẫn hiểu , chúng tàn sát sạch những xe bò ."
Tuyền Lê
Chu Đại Sơn kinh hoàng đến mức chân tay bủn rủn.
Mặc dù những xe bò hôi hám, nhưng họ đều là lương dân, mùi mồ hôi chân cũng là vì họ cần cù lao động.
Đám thổ phỉ g.i.ế.c chớp mắt, tội đáng muôn c.h.ế.t.
Chu Đại Sơn hạ thấp giọng: "Kiều Kiều, bây giờ chúng ? Tên trong tụ tiễn của còn nhiều nữa ."
Hắn trong tay áo chỉ vài mũi tên, nếu thực sự giao chiến, trừ khi mỗi mũi tên của nàng đều bách phát bách trúng chỗ hiểm, khiến đối phương thể gượng dậy.
Nếu , kẻ vong mạng thể sẽ là chính .
Chu Kiều Kiều : "Cho nên, cần giúp giữ chắc tay, lúc nãy nôn thốc nôn tháo, tay chân bủn rủn còn chút sức lực nào."
Nàng yếu ớt đáp.
Chu Đại Sơn kiên định gật đầu: "Muội yên tâm, nhất định sẽ giữ vững."
Hai tên thổ phỉ còn mấy gã đang quằn quại đau đớn mặt đất, trừng mắt về phía Chu Kiều Kiều.
Trong mắt chúng tràn ngập sự phẫn nộ và khát máu.
Tên thổ phỉ thứ hai quát: "Lão Tam, chúng cùng lên, tin gì hai kẻ ."
Tên Lão Tam cũng việc liên tiếp thương kích thích đến đỏ ngầu cả mắt.
Ban ngày bọn chúng thua trong tay quan binh triều đình thì cũng đành, buổi tối thể thua trong tay hai kẻ thảo dân tay trói gà chặt .
là kỳ sỉ đại nhục!
Hai tên vung đại đao lao thẳng về phía hai .
Chu Kiều Kiều nheo mắt , sát khí trong mắt hiện rõ, cổ tay khẽ động, tụ tiễn lập tức phóng .
... tụ tiễn trúng mục tiêu.
Bởi vì tên thổ phỉ mà nàng nhắm b.ắ.n đột nhiên vấp đá, ngã sấp mặt xuống bùn như ch.ó ăn cứt.
Mũi tên của nàng bay thẳng cắm phập lòng bàn chân của gã đàn ông b.ắ.n mù mắt trái lúc nãy.
"A..." Gã đàn ông bật dậy, một tay che mắt trái, một tay ôm chân .
Tiếng kêu quỷ thần sầu.
"A... Con nó ngươi b.ắ.n ... Á, đau c.h.ế.t lão t.ử , đau c.h.ế.t mất thôi."
Tiếng kêu của cực kỳ thê lương.
Chu Kiều Kiều nhíu mày: "Lãng phí mất một mũi tên của , giờ chỉ còn đúng một mũi."
vẫn còn hai tên thổ phỉ giải quyết xong.
Phải đây?
Dù còn sống sót tên nào, nàng cũng đối mặt với cuộc chiến sinh t.ử với kẻ đó.
Nàng nghiến răng!
Đã chuẩn sẵn sàng thả hổ cái bất cứ lúc nào!
Cho dù hổ cái lời nàng, nhưng cũng thể trấn áp một hai phần, nàng sẽ cơ hội phản sát.
Vào thời khắc sinh t.ử tồn vong , nàng cũng chẳng màng đến việc lộ chuyện gian tùy nữa .