Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 380

Cập nhật lúc: 2025-12-08 14:27:26
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đôi mắt của Lưu Trường Thiệt tràn đầy vẻ vô tội.

Nàng chỉ ngón tay chính : "A? Ta ?"

Nữ t.ử thở hổn hển . Khó khăn lắm mới vững mặt Lưu Trường Thiệt, thắt lưng mỏi nhừ đến mức thể thẳng lên nổi. Nàng chống hai tay lên đầu gối, khom , nhất thời thốt nên lời.

Chu Kiều Kiều về phía Lưu Trường Thiệt, hỏi: "Tẩu chắc chắn là hái ở mảnh đất của chứ?"

Lưu Trường Thiệt chút ngẩn ngơ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: " mà, Vương thẩm mảnh đất đó bà đưa cho , nên mới hái."

Mọi , trong lòng cũng đại khái hiểu sự tình.

Một vị đại nương lớn tuổi trong đám liền lên tiếng: "Tiểu Sở, đều là hiểu lầm cả thôi, mảnh đất đó vốn dĩ cũng là của nhà họ, giải thích rõ ràng là ."

Nữ t.ử tên Tiểu Sở gắng gượng thẳng dậy, thở vẫn còn gấp gáp, vội vàng phân bua: "Ta mảnh đất đó là của các , tưởng nơi hẻo lánh như chắc chắn ai cần nữa, hỏi qua trưởng thôn, trưởng thôn thể trồng nên mới trồng."

Những mảnh đất đều chủ, những mới phân đến như bọn họ khi sự phân chia thì tùy tiện động . Tiểu Sở hiểu rõ điều , nên mới tìm đến những nơi hẻo lánh, nào ngờ ...

Tuyền Lê

Chu Kiều Kiều hiểu rõ ngọn ngành, bèn : "Lưu tẩu t.ử cũng cố ý, tẩu tưởng đám rau trồng vẫn còn sống, nên mới hái nhầm của ngươi. Thế , coi như chúng mua ? Ngươi xem chỗ rau tính bao nhiêu tiền, trả ngươi."

Lưu Trường Thiệt cảm thấy vô cùng áy náy, nàng chỉ buổi tối thêm món rau, ngờ gây hiểu lầm tai hại thế .

Sắc mặt Tiểu Sở lúc mới dịu đôi chút. Nàng thở phào một dài, nghiêm túc : "Vậy cứ tính theo giá ngoài chợ, chừng mười văn tiền, chi bằng... cứ đưa tám văn thôi."

Chu Kiều Kiều gật đầu, nhưng vẫn đưa đủ mười văn: "Mọi mưu sinh đều dễ dàng, cũng chiếm tiện nghi của ngươi, đáng bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu."

Sau đó, nàng mỉm với Lưu Trường Thiệt: "Mấy thứ trồng chắc c.h.ế.t khô từ lâu , lát nữa tẩu sang bên nhà cũ của đào ít rau diếp cá về nhé."

Lưu Trường Thiệt đáp lời, sang Tiểu Sở gật đầu tạ : "Thật sự thất lễ quá."

Tiểu Sở cũng kẻ buông tha , bèn đáp: "Đã là hiểu lầm, , cả."

Nàng về phía Chu Kiều Kiều, dường như điều .

Chu Kiều Kiều đoán nàng về chuyện mảnh đất, bèn chủ động mở lời: "Trưởng thôn sắp tới sẽ chia đất , ngươi cứ trồng tạm ." Nàng nghĩ, dù cũng sắp phân đất, Vương thẩm chắc cũng sẽ để ý chuyện .

Tiểu Sở lúc mới thực sự nhẹ nhõm, mỉm : "Đa tạ."

Chu Kiều Kiều đáp lễ, thêm gì nữa, xoay trở về nhà.

***

Giờ Thân qua, Lưu Trường Thiệt cùng Vương Nhân, Vương thẩm liền qua giúp đỡ nấu cơm.

Một phần canh gà rừng, một phần canh trứng cà chua, thịt thỏ xào, cá hấp, bốn món rau xanh, một đĩa nộm rau diếp cá, một nồi màn thầu nhỏ...

giờ Dậu, Chu phụ Chu mẫu cùng Ngô Ngọc Nương cũng trở về.

Người nhà họ Chu, ngoại trừ Chu Thành đang dùi mài kinh sử và Chu Tiểu Diệu, Thượng Quan Khuynh Thành trở về, thì bộ đều tề tựu đông đủ.

Cộng thêm nhà họ Vương, gia đình Trần Phát, còn Tần Hữu, Tiểu Ngũ và Chu Đô. Mọi kín cả hai bàn lớn.

Chu phụ và Tần Hữu ở bàn chính thứ nhất, cùng với Tiểu Ngũ, Chu Đô, Chu Đại Sơn, Vương thúc, Vương Nhân, Trần Phát và Trần Mặc.

Chu mẫu và Ngô Ngọc Nương ở bàn chính thứ hai, cùng với Chu Kiều Kiều, Vương thẩm thẩm, Vương Tuệ, Lưu Trường Thiệt.

Nam Nhi, Miên Miên, Vương Tuế Mộ, ba đứa trẻ nhỏ hơn thì chen chúc cùng lớn.

Chu phụ nâng chén rượu, tiên kính Tần Hữu: "Đa tạ Tần Hiệu úy giúp đỡ Thành nhi nhà , mạo một câu, ngài là nghĩa phụ của Thành nhi, chúng cũng coi như một nhà. Ta kính ngài một ly, chúc ngài tiền đồ như gấm, vạn sự hanh thông."

Tần Hữu nâng chén đáp lễ: "Là vinh hạnh của tại hạ."

Lời , Chu phụ hiểu hết thâm ý bên trong, chỉ coi như là lời khách sáo của .

Chu phụ hào sảng: "Ta cạn , ngài cứ tùy ý, ha ha ha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-380.html.]

Tần Hữu tự nhiên cũng uống cạn một .

Chu phụ hướng về phía Tiểu Ngũ và Chu Đô: "Bất kể là sự giúp đỡ của các vị đối với Kiều Kiều, là sự ủng hộ đối với cửa tiệm của chúng , đều vô cùng cảm kích. Chén nhất định kính hai vị."

Hai vội vàng dậy, cụng ly với Chu phụ uống cạn.

Chu phụ : "Mau , mau , sự cảm kích đều gói gọn trong chén rượu ."

Tiểu Ngũ định : "Đại thúc cần khách khí như , đều là do Tần đại ca dặn dò..."

Chợt cảm giác bắp chân đá một cái. Lời định tiếp theo nghẹn trong họng, chỉ đành cúi đầu uống rượu.

Chu phụ tiếp lời: "Phải , ân tình của Tần Hiệu úy đối với Chu gia chúng , lão già cả đời ghi nhớ, kiếp xin trâu ngựa để báo đáp ngài."

Ông hiểu quá rõ, Chu gia thể thuận buồm xuôi gió như hôm nay, ngoài việc một đứa con gái xuất sắc, cũng thể thiếu sự giúp đỡ từ bằng hữu của con gái. Chỉ tiếc là con gái còn màng đến chuyện hôn nhân đại sự nữa. Nếu , ông nhất định sẽ giơ cả hai tay tán thành hai họ đến với .

***

Dùng xong bữa tối, nhóm Tần Hữu, Tiểu Ngũ, Chu Đô đều trở về nhà. Chu phụ Chu mẫu cũng chuẩn về.

Chu Đại Sơn ngập ngừng: "Hay là... chúng cũng về huyện thành ?"

Hắn sang Ngô Ngọc Nương.

Ngô Ngọc Nương nghi hoặc nhướng mày: "Ta cũng ? Huynh , bầu bạn với Kiều Kiều, nếu để một chăm sóc con cái ở đây... yên tâm."

Nàng nhiều ngày gặp Chu Kiều Kiều . Nàng nhớ những buổi tối cùng tiểu cô trong sân ngắm trăng, thật sự thảnh thơi dễ chịu.

Chu Đại Sơn bĩu môi: "Nàng vì bầu bạn với mà mặc kệ ?"

Trên mặt Ngô Ngọc Nương phiếm hồng, nàng nín , đ.ấ.m một quyền quá mạnh n.g.ự.c Chu Đại Sơn.

"Lão phu lão thê , còn mấy lời ."

"Lão phu lão thê thì chứ? Lão phu lão thê thì ân ái ?"

Hai trong sân, nhân lúc đều phía , thì thầm to nhỏ.

Chu Kiều Kiều tới cửa, bất lực ngẩng đầu trời: "Đại tẩu, trăng hôm nay sáng, soi rõ như ban ngày, rõ đường lắm đấy."

Ngô Ngọc Nương hiểu ý trêu chọc của Chu Kiều Kiều, hổ bước lên nắm lấy tay nàng: " chính là ở cạnh mà... Ta ở cạnh đại ca bao lâu , cũng nên dành thời gian cho chứ."

Chu Kiều Kiều : "Vài ngày nữa hãy về..."

Hiện tại là cuối tháng Chín, cái t.h.a.i trong bụng Ngô Ngọc Nương cũng gần bảy tháng. Chút tâm tư của đại ca, nàng hiểu? Thôi bỏ , nàng cứ một tâm lý .

Ngô Ngọc Nương hận thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Thật là... quá hổ .

Trên mặt Chu Đại Sơn cũng thoáng hiện sắc hồng nhàn nhạt, trừng mắt Chu Kiều Kiều một cái, đó kéo Ngô Ngọc Nương rời .

Chu Kiều Kiều cạn lời trời.

Chuyện ... là chứ.

Khuynh Thành, bao giờ mới trở về. Tỷ thật nhớ sự đơn thuần của quá .

Chu Kiều Kiều ở cửa xa, lúc mới xoay về phòng.

Hai đứa trẻ rửa mặt mũi tay chân. Nàng cũng cảm thấy chút mệt mỏi, rửa mặt xong liền lên chiếc ghế bập bênh trong sân, đón những cơn gió mang theo hương cỏ xanh mát rượi.

Tiết trời cuối tháng Chín, vẫn còn vương chút nóng, gió thổi hiu hiu đủ dễ chịu.

"Kiều Kiều..."

Nàng đang định híp mắt một lát. Bỗng nhiên thấy một thanh âm quen thuộc.

Nàng mở mắt.

Loading...