Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 384

Cập nhật lúc: 2025-12-08 17:10:47
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng Hứa Phú Quý giật giật.

Hắn lớn tiếng : "Cái thật lý lẽ, chuyện từng , bắt lấy bằng chứng!"

Hắn chẳng qua chỉ sướng miệng vài câu chiếm chút lợi thế thôi mà. Sao cứ bám riết lấy buông? Thật quá đáng!

Vương Tuệ và Lưu Trường Thiệt vội vã chạy tới, chen trong đám đông.

Lưu Trường Thiệt khẩy hai tiếng: "Chẳng đây là lời ngươi mới ? Còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, hóa cũng chỉ là tên ngốc chỉ . Ngốc thì đừng tùy tiện mở miệng, kẻo để ngửi thấy mùi phân trong mồm ngươi."

Hứa Phú Quý cong ngón tay trỏ run rẩy chỉ Lưu Trường Thiệt: "Ngươi... ngươi... ngươi dám ăn phân?"

Lưu Trường Thiệt bắt chước động tác chỉ tay của , nhưng điệu bộ còn ngoa ngoắt hơn gấp mười : "Ngươi... ngươi... ngươi... lắp bắp còn học lắm mồm, sợ c.ắ.n cái lưỡi chuyên l.i.ế.m m.ô.n.g gà của ngươi ?"

Hứa Phú Quý tức hộc máu.

Chửi Lưu Trường Thiệt, liền giơ tay định đ.á.n.h nàng.

lúc đó, một nữ t.ử dung mạo thanh tú vội vàng chạy tới giữ : "Phú Quý, đừng như ."

Sau đó nàng sang rối rít xin Lưu Trường Thiệt: "Xin đại tỷ, thật sự xin ."

Nói xong, nàng liền kéo Hứa Phú Quý về.

Hứa Phú Quý trong lòng phục, nhưng mới chuyển đến, cũng dám chọc những dân cũ trong thôn. Sợ bọn họ tính sổ. Nên mắng mỏ phụ nữ đang lôi , nương theo lực kéo của nàng mà rời khỏi.

Lưu Trường Thiệt hừ lạnh một tiếng, miệng lưỡi vẫn buông tha: "Đồ hèn nhát, thấy phân của là thải qua đường miệng , thối chịu ."

Dù là Chu Kiều Kiều ở chung với Lưu Trường Thiệt lâu, nhưng cũng từng thấy qua tràng diện nàng "bung lụa" hết công suất thế .

Hóa ... cái danh "Trường Thiệt" quả nhiên danh bất hư truyền.

Lưu tẩu tử, thật lợi hại.

Vương Tuệ lên tiếng: "Trưởng thôn, kẻ hạ độc thật táng tận lương tâm, hôm nay thể hạ độc Chu Kiều Kiều, ngày mai thấy nhà ai thuận mắt chừng hạ độc đó. Loại súc sinh nếu tìm , chúng dám ngủ yên, lỡ trong mơ độc c.h.ế.t cũng ."

Vương Tuệ mở đầu.

Lưu Trường Thiệt cũng yêu cầu trưởng thôn nghiêm tra. Nếu đều bất an.

Trưởng thôn lớn tiếng : "Mọi yên tâm, là trưởng thôn, trong thôn xảy chuyện ác liệt như , nhất định sẽ điều tra tới cùng, trả công đạo cho Chu Kiều Kiều, cũng để cả thôn yên lòng."

Trưởng thôn thề thốt đảm bảo.

lời thề son sắt của ông còn dứt, Vương thúc từ xa chạy tới, miệng la lớn: "Không xong , trưởng thôn ơi, cửa nhà cũng hạ độc."

Trong tay ông bưng một nắm đất.

Trên đất rõ ràng những hạt bột màu trắng, giống hệt loại bột trắng cái cánh gà mà Chu Kiều Kiều đang cầm.

Vương thúc chen đám đông, đưa nắm đất đến mặt trưởng thôn: "Trưởng thôn ông xem, đây chính là t.h.u.ố.c độc mà kẻ đó bỏ, đây là loại t.h.u.ố.c chuột nhất, chỉ cần một móng tay cũng thể độc c.h.ế.t ba con chuột. Tâm địa ngoan độc của kẻ rõ rành rành, trưởng thôn nhất định chủ cho chúng ."

Lời của Vương thúc thành công gây sự hỗn loạn trong đám đông.

bắt đầu hoảng sợ: "Không xong , Chu gia hạ độc, Vương gia hạ độc, hai nhà bọn họ đều nuôi gia súc. Nhà cũng nuôi gia súc, chẳng lẽ nhà cũng ?"

Tuyền Lê

Người nọ vội vàng chạy về: "Ta về xem , đúng , lão Vương, ông phát hiện t.h.u.ố.c ?"

Vương thúc đáp: "Ở ngay cửa, kỹ thì là rắc qua khe cửa ."

Người nọ ừ một tiếng, lập tức chạy về kiểm tra.

"Nhà cũng nuôi hai con gà... Ta cũng về xem thử."

"Nhà nuôi một con ngỗng, cũng về xem."

"Nguy , gà nhà nhớ thương ..."

Trong lúc nhất thời, đều chạy về nhà kiểm tra.

Những mới đến , chuyện gì xảy liền nhao nhao hỏi thăm.

giải thích cho bọn họ. Thế là những nhà nuôi gia súc cũng vội vàng chạy về nhà xem xét.

Trong phút chốc, cả Chu gia thôn trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Mượn ánh trăng sáng tỏ, mò soi từng góc tường, khe cửa, xem bột trắng .

Nếu , liền bưng tới nhờ trưởng thôn chủ.

Nếu , thở phào nhẹ nhõm xong liền xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-384.html.]

Cuối cùng, trong thôn hơn hai mươi hộ gia đình nuôi gia súc phát hiện rắc bột trắng.

Nhà họ Vương là rõ đầu đuôi câu chuyện.

Vương Tuệ đến bên cạnh Chu Kiều Kiều, dùng giọng chỉ hai hỏi: "Muội sợ gia súc ăn c.h.ế.t thật ?"

Chu Kiều Kiều khẽ nhếch môi, giọng thấp: "Sẽ ."

Nàng cũng tính toán kỹ , nếu thực sự chuyện ngoài ý , thì cũng đành chịu. Sau nàng sẽ tìm cách đền bù.

Vương Tuệ gì thêm nữa.

Bởi vì những thôn dân hạ độc vây quanh trưởng thôn. Bọn họ trưởng thôn cho họ một lời giải thích thỏa đáng.

Trưởng thôn lúc thực sự choáng váng.

Ông vốn tưởng chỉ là giúp Chu Kiều Kiều chủ trì công đạo, ngờ nhiều nhà hạ độc như .

Đây chuyện nhỏ.

Ông bắt đầu coi trọng sự việc .

Sắc mặt ông trở nên nghiêm túc: "Nhiều nhà hạ độc như , đây là đại sự, chúng xử lý nghiêm minh. Từ giờ phút , tất cả trong thôn, một ai phép rời khỏi thôn, cho đến khi tìm kẻ đó."

Mọi đều gật đầu phối hợp, ai cũng sớm tìm kẻ tàn nhẫn độc ác .

Tuy nhiên trong đám đông, một bắt đầu hoảng loạn.

Độc ở nhà Chu Kiều Kiều đúng là do bỏ, nhưng bỏ t.h.u.ố.c chuột, cũng bỏ t.h.u.ố.c ở nhiều nhà như .

Chuyện rốt cuộc là ?

Hắn cảm thấy bất an tột độ.

xong câu đó, trưởng thôn trầm mặc.

Chuyện ... tra thế nào đây?

Ông suy nghĩ một chút, ho khan một tiếng : "Các ngươi, khi trời tối thì ở ? Có ai nhân chứng ?"

Chu Kiều Kiều , mặt hai chữ to đùng: Cạn lời. "......" Đây là quy trình thẩm vấn kiểu gì ?

Ở nông thôn, trời tối là ai về nhà nấy tìm nấy, đều là nhà chứng cho , chẳng lẽ ai hại nhà ?

Quả nhiên, ngay đó trong đám đông vang lên tiếng xì xào bàn tán, ai cũng nhà chứng.

Hoàn manh mối, phương hướng.

Trưởng thôn thấy cũng hết cách.

Chu Kiều Kiều : "Trưởng thôn, thể một lời ?"

Trưởng thôn sang Chu Kiều Kiều: "Ừ, ngươi ."

Chu Kiều Kiều: "Thực đều , Thuận Thuận nhà là ch.ó thường, nó là sói, khứu giác của loài sói vô cùng nhạy bén, nó hẳn là thể ngửi mùi của đó, chi bằng để nó tìm ?"

Trưởng thôn: "Để một con súc sinh tìm? Chuyện qua loa ?"

Chu Kiều Kiều: "Vậy trưởng thôn cách nào hơn ?"

Trưởng thôn im lặng.

Ông cách nào, lên cái ghế trưởng thôn cũng chỉ vì các bậc trưởng bối đều qua đời hết cả, ông dựa tuổi tác mà lên thôi.

Trần Phát trong đám đông vọng : "Cứ để Thuận Thuận ngửi thử xem."

"Kệ , lỡ con chó... con sói đó ngửi thì ."

" , khứu giác của loài sói nhạy."

Cứ như , sự ủng hộ của , Thuận Thuận đưa tới.

Chu Kiều Kiều hào phóng với Thuận Thuận: "Ngươi hẳn là còn nhớ mùi của đó chứ? Đi , ngửi cho kỹ, tìm thấy thì c.ắ.n ống quần lôi đây."

Thuận Thuận chớp chớp mắt: [ mà chủ nhân, ngửi mùi đó, bịt mặt, cũng nhận , c.ắ.n ống quần ai bây giờ?]

Nó rơi tình thế khó xử.

Phải bây giờ?

Những thôn dân khác hiểu tiếng Thuận Thuận, thấy Chu Kiều Kiều và Thuận Thuận "thương lượng" với , đều cảm thấy cách của Chu Kiều Kiều .

Bọn họ cho rằng Thuận Thuận chắc chắn tìm .

Một con sói thể giúp tìm hung thủ ? Nó thể hiểu ý của Chu Kiều Kiều ?

Loading...