Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 558

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-22 12:21:54
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được ạ, quá ."

"Đi thôi, ngoài chơi nào."

Hai đứa trẻ hưng phấn cứ như ăn mật ngọt, trái ngược hẳn với Chu Kiều Kiều đang ỉu xìu như cà tím hấp.

"Chờ với." Chu Tiểu Diệu vội vàng đuổi theo.

Chu Kiều Kiều khẽ thở dài một tiếng, đó nặn một nụ mấy chân thành, theo hai đứa trẻ khỏi cửa.

Sau khi hỏi thăm tiểu nhị về những khu vực nhiều mỹ thực gần đó, cả nhóm liền thẳng tới.

Chu Kiều Kiều bộ đường một lúc, cảm giác mệt mỏi cũng dần tan biến. Nhìn ngắm những kiến trúc cổ kính xung quanh, nàng thầm tiếc nuối vì máy ảnh, nếu nhất định nàng chụp vài tấm kỷ niệm.

"Kẹo đường đây, hai vị tiểu cô nương mua kẹo đường ?"

"Đậu hũ đây, đậu hũ nóng hổi lò đây."

"Chong chóng, tiểu cô nương chơi ?"

...

Trên đường cái, tiếng rao hàng vang lên ngớt. Nam Nhi và Miên Miên tay trong tay, ngó bên trái bên đầy thích thú.

Cuối cùng, hai đứa dừng một sạp bán mì Dương Xuân: "Nương, con đói ."

"Ta cũng đói , chúng ăn chút gì đó hãy dạo tiếp."

Chu Kiều Kiều gật đầu.

Bốn xuống, vặn một bàn.

"Lão bản, cho bốn bát mì chiêu bài của quán."

"Được , bốn bát mì Dương Xuân."

Tranh thủ lúc chờ đợi, Chu Kiều Kiều chuyển mắt quan sát dòng phố.

Chỉ thấy đường tuy đông đúc, nhưng ai nấy đều bước vội vã, hơn nữa phần lớn đều mặc gấm vóc lụa là.

Trong họ, ai mặc quần áo vải thô rách rưới, ngay cả bán bánh bao ven đường cũng mặc áo bông chất liệu tồi.

Cảnh tượng so với huyện Việt Dương, quả thực hơn bao nhiêu .

Đương nhiên, Chu Kiều Kiều cũng chẳng cần cảm thấy tự ti. Bất kể hôm nay nàng mặc gấm vóc vải thô, nàng đều cảm thấy bản thấp kém hơn ai.

"Mì tới đây, mời mấy vị khách quan dùng tự nhiên."

Bát mì Dương Xuân thơm phức bưng lên, vị giác của Chu Kiều Kiều lập tức trỗi dậy biểu tình.

"Ăn thôi."

Nàng .

Sau đó cả nhà bắt đầu dùng bữa.

"Tránh ... Tất cả tránh ..."

Khi bọn họ đang ăn mì, ven đường đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào.

Chu Tiểu Diệu vội vàng bảo bọn trẻ dịch phía trong. Chiếc ghế đẩu ngoài cùng vì thế mà bỏ trống.

"Đây là ai ? Sao phô trương lớn như thế?"

"Ngươi còn , đây là Phúc Lộc Trưởng công chúa lễ Phật trở về đấy."

"Hả? Ta tưởng ngài phô trương rầm rộ xuất thành thì lâu lắm chứ, mới đó về ?"

"Người lễ Phật, chứ xuất gia ."

"Cũng ."

Bọn họ bàn tán chuyện gì, Chu Kiều Kiều cũng để ý. Dù nàng cũng chẳng quen vị Trưởng công chúa .

Rất nhanh, một cỗ xe ngựa trướng rủ màn che, đính trân châu hoa lệ ngang qua. Suốt dọc đường, tiếng trân châu va leng keng vui tai.

Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi tung một góc rèm sa, thể thấy rõ ràng một phụ nhân ung dung hoa quý bên trong, đôi mắt khép hờ, thần sắc phần mệt mỏi.

"Oa... Nương, xe của Trưởng công chúa quá." Nam Nhi kinh ngạc thốt lên.

Miên Miên cũng hâm mộ kém: " a, nàng dùng trân châu rèm, thật xa hoa... Nàng chắc chắn nhiều tiền."

Chu Tiểu Diệu thản nhiên : "Người là công chúa, chi dùng xa hoa chẳng là chuyện bình thường ? Thôi, mau ăn mì , kẻo một lát nữa mì trương hết bây giờ."

Hai đứa trẻ ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

Chu Kiều Kiều xoa xoa đầu nhỏ của chúng, nhẹ giọng : "Hôm nay chúng cũng coi như mở mang tầm mắt ."

Nam Nhi gật đầu: "Công chúa cái của công chúa, tiểu nông dân chúng cái của tiểu nông dân."

Miên Miên cũng tiếp lời: "Người phân sang hèn, lòng mới phân sang hèn."

Chu Kiều Kiều thêm gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Cả nhà nhanh ăn xong. Chu Kiều Kiều trả tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-558.html.]

Bóng đêm cũng dần buông xuống.

Phóng mắt xa, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Nam Nhi vui vẻ : "Nương, thôi, chúng dạo chợ đêm."

Thế là, bốn bọn họ cùng dạo.

Chu Kiều Kiều đến mức chân sắp gãy, hai đứa trẻ mới rốt cuộc cảm thấy buồn ngủ.

Cả nhà lúc mới trở về.

Về đến khách điếm, họ gọi nước để rửa mặt mũi chân tay. Hai đứa trẻ lên giường lăn ngủ say sưa. Không bao lâu liền ngáy khò khò.

Chu Kiều Kiều cũng đ.ấ.m đấm bả vai, chuẩn lên giường ngủ.

một cơn gió lạnh thổi tới, nàng mới phát hiện cửa sổ đóng.

Tuyền Lê

"Trời lạnh thế mà để gió thổi cả đêm thì cảm phong hàn mới lạ?"

Quan trọng là cái cửa sổ đối diện ngay với giường của họ. Gió sẽ thổi trực tiếp giường.

Chắc chắn là .

Nàng xoay đóng cửa sổ.

Bước đến bên cửa sổ, tay chạm cánh cửa, ánh mắt nàng vô thức ngoài, liền thấy cảnh tượng bên .

Con phố của họ khá hẻo lánh, nên giờ đường còn qua .

Vậy mà ngay đối diện cửa sổ phòng nàng, một nam nhân mặc gấm y hoa phục đang đất, ôm một nữ t.ử cải trang nam giới đẫm máu, miệng nôn nóng gọi tên nàng .

Khóe miệng nữ t.ử đang rỉ máu. Rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

Còn m.á.u nàng , lẽ là của nam nhân , bởi y phục của kiếm rạch rách nát. do y phục màu sẫm nên đang chảy m.á.u .

Chu Kiều Kiều cố nén xúc động giúp trong lòng xuống. Không lên tiếng.

"Chủ tử!" Một nam nhân đeo đao từ trời giáng xuống, quỳ một gối hành lễ với nam nhân .

Nam nhân : "Đến Ninh An Vương phủ, Yến từng mẫu nước t.h.u.ố.c giải bách độc."

đeo đao đáp: " thể phu nhân thể di chuyển nữa, nếu ..."

Lời phía hết, nhưng nam nhân rõ ràng hiểu .

"Ngươi lấy, ở đây chờ ngươi, nhanh lên."

"Vâng, chủ tử."

Người đeo đao nhanh chóng rời .

Hắn , xung quanh nam nhân lập tức xuất hiện sáu trang phục tương tự, bảo vệ hai bọn họ giữa.

Chu Kiều Kiều thấy thế, im lặng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng khép cửa sổ , dám gây tiếng động.

mới xoay một bước, liền cảm thấy lưng luồng gió lạnh, đó cửa sổ mở toang, nàng xách như xách gà con lôi ngoài.

Đợi đến khi nàng vất vả lắm mới hồn , đập mắt là một đôi mắt khát máu.

Nam nhân sinh .

Sống mũi cao thanh tú, mắt hai mí, môi mỏng, gương mặt trái xoan.

"Ngươi... ngươi cái gì ?" Chu Kiều Kiều suýt chút nữa theo phản xạ định thu kẻ bắt gian.

Nếu nàng phản ứng đủ nhanh, kịp thời dừng việc mở gian .

đang rắc t.h.u.ố.c bột lên vết thương của nam nhân : "Chủ tử, buông phu nhân , thuộc hạ bôi t.h.u.ố.c cho ngài."

Nam nhân chịu buông tay, chỉ bảo cứ việc rắc t.h.u.ố.c cầm m.á.u . Những chuyện khác cần quan tâm.

Sau đó, nghiêm khắc chằm chằm Chu Kiều Kiều: "Ngươi dám giám sát !"

Chu Kiều Kiều y phục của liền phận đơn giản, giữ vững nguyên tắc giao du với quyền quý, dính dáng đến nguy hiểm.

Nàng lập tức giơ tay lên tỏ vẻ trong sạch: "Ta chỉ định đóng cửa sổ thôi, hề cố ý thấy các ."

Giọng nam nhân lạnh lùng: "Ồ? Trùng hợp ?"

Chu Kiều Kiều bất lực khan một tiếng: "Ngươi tin ?"

Nam nhân gì.

ý tứ trong ánh mắt quá rõ ràng: Ta tin!

"Chủ tử, trong phòng nàng còn hai đứa trẻ."

Kẻ bắt nàng lúc nãy lập tức báo cáo.

Nam nhân nheo mắt , bên trong tràn đầy nguy hiểm: "Ồ? Còn hai đứa trẻ , diễn trò cũng thật đầy đủ..."

Chu Kiều Kiều lập tức cắt ngang lời : "Ta thật sự diễn trò, ngươi nghĩ xem, nếu thật sự giám sát ngươi, tại mang theo hai đứa trẻ đang ngủ say? Ta chắc chắn ngươi sẽ dừng ở đây? Lỡ như ngươi ở đằng , ở đằng thì ?"

Nàng chỉ tay về phía và phía cách đó hơn trăm mét.

Chân thành nam nhân, cố gắng dùng ánh mắt để thấy thật sự dối.

Loading...