20.
Hai ngày ,  kể chuyện  cho Tấn Ninh Diễn.
Huynh   bên cạnh , tách  trong tay dần nguội lạnh, nhưng vẫn  thấy   uống một ngụm nào.
Một lúc lâu ,   mới khẽ : "Hà Yên. Trong lòng ,  là gì?"
Ta suy nghĩ một lát: "Tri kỷ, bằng hữu chí , ca ca."
Sắc mặt Tấn Ninh Diễn trắng bệch, đột nhiên trở nên u sầu: "Thì ... là như . Lẽ     sớm hơn mới ."
21.
Hôn kỳ của  và Tô Minh Thanh  định  nửa năm .
Ngày xuất giá, cha   như thể cả đời  sẽ  bao giờ gặp   nữa.
Ta cảm giác như    đang xuất giá. Mà là đang  đưa tang.
Rõ ràng Bích Hằng Sơn Trang cách Thịnh Kinh chỉ vài ngày đường,  mà ông  vất vả lắm mới nặn   nhiều nước mắt đến thế.
Sau khi thành , Tô Minh Thanh đúng như lời  , đưa   xem núi, xem biển, xem sa mạc, xem thảo nguyên.
Và thứ  xem nhiều nhất, vẫn là trăng.
Tấn Ninh Diễn cả đời  lấy thê . Huynh  nhận nuôi nhi tử của   , truyền  ngôi Thế tử cho đứa bé.
Huynh  một lòng vì nước vì dân,    quan đến chức Thủ phụ. Mỗi khi nhắc đến  , cha  đều cảm thán, đất nước  Tấn Ninh Diễn, quả là phúc lớn của dân.
Còn Sở Mặc, ôi!
Mỗi khi nhớ đến   là   đau đầu.
Bất kể  và Tô Minh Thanh  , đều  thể kỳ diệu mà "tình cờ gặp"  .
Tô Minh Thanh ban đầu hận đến nghiến răng,   thì nghĩ thoáng hơn, cố tình thể hiện tình cảm mặn nồng với   mặt Sở Mặc.
Mỗi khi như , Sở Mặc  tối sầm mặt mũi mà bỏ . Vài ngày   xuất hiện.
Ta thực sự  nhịn  hỏi  : "Công việc kinh doanh của   lo ? Rảnh rỗi đến thế ?"
Huynh  liền thản nhiên : "Ở đây  cũng  công việc."
"..."
Thôi ,    thế nào thì cứ thế .
Kiếp , là một kiếp  ,  dài.
Ngoại truyện: Nếu ngày đó   ngắm trăng - Tấn Ninh Diễn
Từ nhỏ nương   với , nha đầu gầy yếu ở Mạc phủ   sẽ là thê tử của .
Nghe  bẩm sinh thể chất  yếu, cần  điều dưỡng cẩn thận mới  thể khỏe mạnh.
Nàng  thực sự  gầy yếu. Gầy đến mức như thể một cơn gió cũng  thể thổi bay nàng .
Vì , mỗi khi  gió lớn mưa to,  đều  đến Mạc phủ để  nàng một cái mới yên lòng.
Nàng bảy tuổi, vẫn gầy gò, nhỏ nhắn. Ta liền  khắp nơi tìm phương thuốc chữa bệnh . Lại thường xuyên gửi đến những món ăn bồi bổ, ôn dưỡng.
Có lẽ   tác dụng, nàng thực sự ngày một lớn lên.
Mỗi  gặp nàng, nàng đều ngọt ngào gọi : "Diễn ca."
Trong lòng  dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tên  là Diễn (衍), tên nàng là Yên (烟), tuy đồng âm nhưng khác chữ. Ta nghĩ, đây chính là "duyên phận" mà trong sách  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-moi-hon-uoc-tu-thuo-nho/chap-9.html.]
Nàng dần trổ mã, những ánh mắt  nàng bỗng nhiên nhiều hơn.
Ta  thích.
Ta  che chắn những ánh mắt đó. , nàng càng ngày càng rực rỡ, những  yêu mến nàng khắp nơi.
Ngày đó  một vị bằng hữu đến dò hỏi sở thích của Hà Yên. Ta  nàng thích nhất màu tím, thích nhất đồ ăn cay.
Thế là   khoác trường bào màu tím, mang theo món ăn nổi tiếng của một tửu lâu chuyên  đồ cay đến Mạc phủ.
Ta   dối.
Nàng ghét nhất màu tím, thích đồ ngọt.
Hậu quả của vị bằng hữu ,  thể tưởng tượng .    vì thế mà buồn bực  lâu.
Ta  nên hẹp hòi như .
Nàng là nữ tử do  từng chút từng chút nuôi dưỡng mà nên,  nên cảm thấy tự hào mới .
May mà nàng sắp cập kê .
Tiểu cô nương của , cuối cùng cũng sắp gả cho .
  ngờ, nàng   thư đến bảo  hủy hôn.
Khi   thấy mấy chữ đó, tay run rẩy đến  cầm nổi thư. Sau khi  xong,  mới trấn tĩnh . Chẳng qua chỉ là vài hiểu lầm  đáng .
Ta vốn  lập tức đến Mạc phủ  với nàng, nhưng trời  tối,  cuối cùng vẫn kiềm chế .
Cả đêm  ngủ.
Sau đó,  gặp hai  . Quả thực là những thiếu niên tài tuấn.
Trong lòng  căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ  điềm nhiên như mây gió.
Ta tự nhủ với bản  hết   đến  khác, nàng là nữ tử do  từng chút từng chút nuôi dưỡng,    thể chọn  khác mà  chọn ?
 khi nàng thực sự chọn ,   cảm thấy  chân thực.
Ta   nàng từ khi nàng còn nhỏ xíu, nhỏ xíu như thế. Giờ đây nàng thực sự sắp gả cho  ?
Ta vén khăn voan, khuôn mặt nàng dịu dàng như nước mùa xuân, ngọt ngào : "Diễn ca."
Ta cẩn thận ôm nàng  lòng, như thể đang nâng niu một báu vật dễ vỡ: "Sau ,  gọi  là phu quân."
Thực    tình cảm nàng dành cho   sâu đậm như tình cảm  dành cho nàng.
Ánh mắt nàng   quá trong trẻo. Trong trẻo đến mức,   thể  thấu tất cả.
  lẽ,  đêm nay sẽ khác .
May mắn , vận mệnh   bạc đãi .
Trạm Én Đêm
Sau khi thành , nàng dường như cuối cùng cũng xem  là một nam nhân,  còn là "ca ca", mà là "phu quân".
Nàng cũng dần dần   mà ngẩn ngơ, khi  hồn  thì mặt đỏ ửng.
Ánh mắt nàng  , dần dần,   ánh sáng.
Biết nàng ngày thường ở trong hậu viện  chút nhàm chán,  liền tìm cho  những việc    ngoài.
Nhất định  đưa nàng  dạo đó đây.
Nàng vui vẻ vùi  lòng , mắt đẫm lệ. Ta  thấy nàng khẽ : "Cảm ơn !"
Ta nâng khuôn mặt nàng lên: "Không   câu ."
Nàng liền liếc  một cái, trong mắt long lanh nước: "Thí... thích ."
Đây là một cuộc đời  ,  dài.