Đêm khuya tĩnh mịch, vầng trăng tròn vành vạnh  trời cao soi sáng con đường, hai con mèo cứ thế bước   con đường dài vô tận.
 
Mèo làng dù   cơm ăn cũng chẳng bao giờ để   đói, mấy con côn trùng nhỏ và cào cào trong mùa hè chỉ cần vồ một phát là trúng ngay, ngay cả A Hoàng cũng  ngoại lệ.
 nó vẫn gầy  trông thấy.
Vì  đến thành phố .
Thành phố chẳng  côn trùng bay,  thì  đông nghìn nghịt, chỉ cần lơ là một chút là lạc đường ngay.
Bụng A Hoàng kêu réo òng ọc, nhưng nó chẳng hé răng nửa lời.
Cứ lủi thủi theo  lưng .
 bảo nó đợi  ở bên cạnh bồn hoa.
Rồi chạy về một hướng, ở đó  một đống túi đen sì bốc mùi hôi thối, nhưng  vẫn thấy   vứt nửa miếng thịt thừa  trong đó.
Khứu giác của mèo  nhạy bén,  ở bên ngoài thôi  thấy khó chịu lắm , huống chi là ở bên trong.
  vẫn chui , chân   ngừng bới móc, khi sắp vớ  miếng thịt cáu bẩn thì đột nhiên lưng  giật mạnh một cái!
“Gâu!”
Một con ch.ó dữ tợn đang trừng mắt  ,  đúng hơn là miếng thịt bên chân , nó nhe nanh gầm gừ.
 cảnh giác dựng đuôi, lưng nóng rát, liền  tay , vung vuốt cào thẳng  mặt nó!
Con chó  chắc  ngờ rằng  chẳng những  bỏ chạy mà còn  tay  một bước, nó theo phản xạ nhắm tịt mắt lùi  mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-noi-cua-dai-ca-meo/chuong-7-dai-ca-meo-len-thanh-pho.html.]
 nó  hề   rằng đúng lúc    ngoạm miếng thịt trong miệng  ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về hướng ngược  với bồn hoa.
Phía  truyền đến tiếng gầm rú hung ác.
Đợi đến khi   trở  điểm ban đầu,     thêm mấy vết cào xé, nó cào cấu , đập phá , thậm chí còn  há miệng cắn , nhưng  nhất quyết  chịu nhả miếng thịt .
Đồ ngốc,  vòng vèo quanh nó mấy vòng, nó liền hoa mắt chóng mặt.
  chẳng  thời gian dây dưa với nó,     lo lắng, là vì A Hoàng  lời nhất, bảo nó chờ ở đó, nó nhất định sẽ  nhúc nhích dù chỉ một ly.
 nếu thời gian kéo dài thật lâu,  sợ cái gã  sẽ  đói đến ngất xỉu mất. Vốn dĩ   thông minh , hồi nhỏ còn  mấy con mèo khác bắt nạt,   phát hiện  thế là cứ lẽo đẽo theo  m.ô.n.g   rời.
Sau   ba A Hoàng nhận nuôi, coi như là   sống cuộc đời  nuông chiều sung sướng, bởi vì   từng  đói, cho nên nó sợ nhất là  đói, hễ  đồ ăn là nó ăn uống vô độ.
Một khi   gì bỏ bụng là y như rằng đầu óc choáng váng.
   ngờ rằng khi   thì A Hoàng  biến mất tăm.
Đầu óc  nhất thời trống rỗng, vội vàng quan sát xung quanh, mơ hồ  thấy tiếng mèo kêu yếu ớt trong con hẻm nhỏ, vội vàng chạy tới thì cơn giận dữ bốc thẳng lên đỉnh đầu.
A Hoàng vốn  nuôi nấng đến lông mượt da bóng, giờ     đá  góc tường,    đá văng .
“Bảo mày ăn đấy! Mày còn dám nhận nữa cơ đấy! Đồ mèo ngốc! Chẳng tốn tí sức nào  dụ  nó đến , dễ lừa hơn mấy con  nhiều.”
“Quay  , lát nữa đăng lên nhóm cho   cùng xem.”
Hai thằng con trai  liên tục đá A Hoàng,   ha hả rút d.a.o găm :
“Lũ súc sinh , kêu to hơn nữa mới  chứ!”
Toàn  A Hoàng đẫm máu, phát  tiếng rên rỉ, miệng vẫn ngậm chặt cây xúc xích  chịu buông.