chút mơ màng,  thấy hai   chuyện.
“Muộn thế   mà  vẫn  về nhà,   thật là chẳng quản  gì cả.”
“Đâu , bà ngoại tớ nhập viện ,  tớ tháng  phần lớn thời gian đều ở bệnh viện chăm bà ngoại, ban ngày là , buổi tối là , lát nữa tớ còn  đến thẳng bệnh viện nữa đây.”
“Vậy hai con mèo  tớ nuôi tạm, đợi khỏi hẳn  tìm  nhận nuôi .”
Sau đó  gì    lọt tai nữa,  chỉ  thấy hai chữ — bệnh viện.
 vội vàng thúc giục A Hoàng, lén lút chui tọt  cặp sách  nữa.
Thấy khóa kéo khép ,  đúng lúc cuối cùng  vội vàng thò chân  cản  một chút, khóa kéo  kéo kín mít.
Ngay  đó cảm thấy cặp sách    đeo lên vai.
Trước đó cô bé vẫn luôn đeo cái cặp sách nặng chừng , bây giờ cũng  nhẹ , cô bé nhất thời cũng  phản ứng kịp.
  thấy cô bé chào tạm biệt bạn học, vị trí  ngừng di chuyển.
A Hoàng khẽ hỏi: “Bưu ca, chúng  sắp  gặp bà lão  đúng ?”
Tim   đầu tiên đập nhanh đến thế,  thấy chính  đáp:
“Ừ.”
 
Thì  duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu đến , bởi vì khi cô bé đặt cặp sách xuống    thấy cái giọng   già nua  quen thuộc .
“Nữu Nữu ,  con cũng đến đây thế ?”
“Bà ngoại, hôm nay thứ bảy con  nghỉ mà, con hỏi bác sĩ ,  nửa tháng nữa là bà  thể xuất viện , bà ngoại  thể về ở cùng chúng con.”
 giơ chân lên bịt miệng A Hoàng , vểnh tai lên lắng .
“E là   , bà lão già  còn  về nhà nữa chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-noi-cua-dai-ca-meo/chuong-9-gap-lai-ba-noi.html.]
Hà Tú Anh lắc đầu,  .
“Nhà với cửa gì chứ, ông ngoại mất lâu ,   bà vẫn luôn miệng  ở đó  lắm, hỏi gì bà cũng bảo  thiếu thứ gì, con với  hai vì bận bịu chuyện con cái trong nhà nên chẳng  thời gian về quê thăm bà nhiều, ai mà ngờ     thành  hoảng hồn thế !”
“Mẹ cũng già cả , chỗ chúng con ở đương nhiên chính là nhà của , xuất viện  thì về nhà con ở hẳn !”
“Về cái gì mà về?”
Trong phòng còn  một  đàn ông nữa.
“Nhà chị dâu con dọn dẹp xong xuôi cả ,  xuất viện cứ về nhà con ở,  hai rảnh thì đến thăm  là .”
Thực    là bọn họ  quan tâm đến Hà Tú Anh,  nhớ là cứ cách vài ngày   điện thoại gọi đến, nếu như trong làng  ai lên thành phố, khi trở về luôn  đồ đạc mang cho Hà Tú Anh.
 chẳng ai  nhiều thời gian, mỗi  đến đều vội vã,  cũng vội vã, Hà Tú Anh luôn từ chối lời đề nghị  đưa bà  cùng của bọn họ.
Trước  bọn họ còn chiều theo ý bà,    trở nên kiên quyết đến lạ thường.
 Hà Tú Anh vẫn cứ: “Ta  về nhà, cháu  còn ở nhà nữa, ông nhà  cũng ở đó.”
“Cháu bà chẳng qua chỉ là một con mèo thôi, nếu   thì con đưa tiền cho A Quân, bảo nó chăm sóc nó tử tế là .”
Con trai cả nhà    hen suyễn nhẹ, thật sự  nuôi  thú cưng.
Mà A Quân chính là ba A Hoàng.
Hà Tú Anh   gì đó,   bọn họ gạt :
“Mẹ ,   bọn con thật sự sợ hãi lắm , nếu như còn    nữa, cả đời   em con sẽ  thể nào yên lòng ,  tuổi  cao , con cháu đề huề cả, cả nhà cứ thế mà sống vui vẻ bên  .”
“Ông ngoại ở  trời  linh thiêng, lúc   thấy cảnh tượng , chắc chắn cũng sốt ruột lắm đấy.”
Hà Tú Anh   gì nữa.
Vì bọn họ   .
 cũng  lên tiếng.