Chương 14: Uy Hiếp
Khung cảnh bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng, ông cụ Cố chuyển sự chú ý sang cô bé cùng Cố Cảnh Hằng.
"Đây là con gái ruột của con ?" Ông cụ cau mày, với vẻ hài lòng: "Con sớm đưa con bé về nhà, mang đến cho ba gặp con bé sớm hơn? Như thế là chứ!"
Ánh mắt của Tô Tuyết Chi cũng rơi Chi Chi.
Chỉ cần liếc mắt một cái, trong mắt bà đầy sự chán ghét và khinh miệt.
Người vẫn " vì lụa, lúa vì phân", nếu nhờ bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, mà chỉ bề ngoài, cô bé xanh xao, gầy guộc, chẳng xinh chút nào.
Người còn tưởng là một cô bé ăn xin tội nghiệp ở tới.
Dù mặc bộ váy hàng hiệu đắt đỏ, cô bé vẫn trông lạc lõng, giống chút nào với đứa trẻ lớn lên trong gia đình danh giá.
nếu kỹ khuôn mặt, thì đúng là vài nét giống với Cố Cảnh Hằng.
Tô Tuyết Chi nhếch môi một cách mỉa mai, trong lòng thầm nghĩ: Đã về thì chứ? Ở nhà họ Lâm dạy dỗ thế nào, thể so sánh với những cô tiểu thư nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ. Chưa đến ngoại hình, ngay cả tính cách, phẩm chất và cách cư xử cũng thua xa. Cô bé chắc chắn chẳng thể hài lòng ai cả, đáng để quan tâm.
Chỉ là một đứa nhà quê, chắc chắn sẽ chê .
Tô Tuyết Chi bên cạnh, trong lòng cảm thấy vui mừng thích thú khi thấy cảnh . Vợ chồng Lý Lệ Thiến nuôi con gái của Cố Cảnh Hằng thành thế , với tính cách của , chắc chắn sẽ bỏ qua dễ dàng cho hai họ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vậy mà họ còn nghĩ rằng thể nhờ Cố Khánh Khánh để xin nhà họ Cố ? Thật nực .
Khi thấy ánh mắt của đổ dồn , Chi Chi vội lùi về phía , nép lưng ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-14.html.]
Mặc dù cô bé rõ tại ba ghét ông nội đến , đến mức ông c.h.ế.t từ lâu, tại ba ghét cả bà dì , nhưng Chi Chi về phía ba . Cô bé tin rằng ba sẽ vô cớ ghét ai, chắc chắn họ điều gì .
Càng nghĩ, Chi Chi càng thể kiềm chế nữa, bất ngờ lớn tiếng : "Các ba con! Nếu còn nữa... con sẽ tha cho các !"
Cô bé nhỏ xíu với khuôn mặt kiên quyết như một con thú con đang bảo vệ ba, dù tay nhỏ nắm nhưng che giấu sự non nớt và đáng yêu của . Cảnh tượng trong mắt khác giống như một con rồng nhỏ cố gắng gầm lên, nhưng âm thanh phát là tiếng "gầm" yếu ớt và đáng yêu.
Ông nội: "..."
Tô Tuyết Chi: "..."
Cô bé , lời dọa còn chẳng đáng sợ chút nào, còn lùi về một bước nữa? Đây chính là kiểu hùng hổ sợ hãi ?
Những xung quanh đều ngơ ngác, ai nấy đều nghĩ rằng kẻ mắng là Tô Tuyết Chi, nhưng thực tế Cố Cảnh Hằng mắng là chính ông cụ Cố và Tô Tuyết Chi! Quả thực, cô công chúa nhỏ khiến cứng họng gì.
Tô Tuyết Chi hề tức giận, ngược còn thầm vui trong lòng. Cô bé chọc giận ông cụ một cách thể cứu vãn . Cô bé chắc chắn nhận rằng việc chống ông nội thể gây hậu quả nghiêm trọng đến mức nào đối với cô bé và cả ba cô bé. Ở nhà họ Cố, chẳng đứa cháu nào kính trọng ông nội, sợ rằng chỉ cần ông cụ vui dù chỉ một chút, chúng cũng sẽ hứng chịu sự trừng phạt. Vậy mà cô bé dám đối đầu với ông cụ, đúng là ngựa non háu đá.
Tô Tuyết Chi còn đang chờ đợi cảnh ông cụ nổi giận và từ mặt hai cha con Cố Cảnh Hằng thì thấy ông cụ chằm chằm cô bé, khuôn mặt phần ngẩn ngơ, dường như đang nhớ chuyện xưa. Ông Chi Chi với ánh mắt phức tạp.
Một lúc , ông cụ mới khẽ với Chi Chi: "Con thật giống ba con."
Nhiều năm về , bé Cố Cảnh Hằng cũng như , bao giờ cho phép bất kỳ ai ba , luôn bảo vệ ông, giống hệt như cách Chi Chi đang bảo vệ ba bây giờ.
thời gian trôi qua, mối quan hệ cha con họ trở nên đối nghịch. Cố Cảnh Hằng giờ trưởng thành, con gái riêng của và cũng trở thành một cha.
Điều may mắn nhất là Cố Cảnh Hằng cũng một cô con gái sẵn sàng lên bảo vệ như thế.