Chi Chi phát hiện rằng biệt thự của nhà họ Giang xa nhà lắm. Chỉ nửa tiếng , xe đến khuôn viên biệt thự.
Lần , Giang Trạch – ba trầm tĩnh nhất trong ba em – chờ sẵn ở cửa. Anh , để lộ chiếc răng khểnh, trông trẻ trung và tươi tắn.
"Em gái!"
Chi Chi thấy ba với , cũng nở một nụ ngọt ngào, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô bé trong xe mà ngừng vẫy tay chào ba.
Thường thì cô bé phân biệt các trai bằng chiếc răng khểnh đáng yêu .
Vừa bước xuống xe, Giang Trạch tiến tới đón cô bé.
"Em gái, cuối cùng em cũng đến, bọn đợi em lâu !"
Chi Chi vui vẻ gọi: "Anh ba!"
Nhìn thấy hai đứa trẻ tương tác mật, thư ký Tịch cũng cảm thấy vui vẻ. Anh vẫy tay chào tạm biệt và lên xe, hứa sẽ đón Chi Chi buổi tối.
Giang Trạch thể chờ thêm nữa, liền dẫn Chi Chi nhà để cho cô bé thưởng thức những món ăn và đồ chơi mà họ chuẩn sẵn.
"Chẳng Chi Chi đến ?"
Đang bánh trong bếp, cô Tống Ngọc bước ngoài, mặc chiếc tạp dề dễ thương và đôi dép bông.
Ba em sinh ba rằng Chi Chi thích đồ ngọt, nên cô cẩn thận bánh tart trứng và bánh phô mai tiramisu. Cả căn bếp tỏa mùi thơm ngọt ngào, lan tỏa khắp nhà, mang đến cảm giác hạnh phúc.
"Dì Tống!"
Tống Ngọc thấy Chi Chi, vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
"Ôi, cục cưng của dì, con trông thật giống Cố Cảnh Hằng!"
Tống Ngọc và ba của ba em sinh ba là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Cố Cảnh Hằng và Giang Chí Ngọc là bạn , nên cô cũng mối quan hệ với Cố Cảnh Hằng.
Không ngờ, con gái của những nét giống đến !
Điều khiến Tống Ngọc cảm thấy một sự thuộc tự nhiên với Chi Chi.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng véo má cô bé. Chi Chi nở một nụ ngượng ngùng.
"Dì quá, con thể gọi dì là chị ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-18-5.html.]
Giọng trong trẻo của Chi Chi như một mũi tên b.ắ.n thẳng tim Tống Ngọc, cô bé còn gọi cô là chị!
Tống Ngọc kìm , ôm n.g.ự.c thốt lên: "Cục cưng thật đáng yêu quá!"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ nhỏ đến lớn, Cố Cảnh Hằng luôn là một bé lạnh lùng, ngay cả khi mới 10 tuổi, khuôn mặt non nớt của cũng đầy vẻ lạnh lùng, khiến Tống Ngọc bao giờ dám véo má như .
với Chi Chi thì khác, cô bé quá đáng yêu và mềm mại, giống như một thiên thần nhỏ, khiến Tống Ngọc thể kìm lòng.
"Ôi, cục cưng của dì!"
Tống Ngọc ôm chầm lấy Chi Chi, hôn cô bé vài cái. Mãi đến khi Giang Nguyên – một trong ba em sinh ba – bước và “giải cứu” cô bé, bé : "Mẹ ơi, bánh phô mai mà quên mất ? Để con dẫn em gái ăn bánh."
"Ôi, đúng !" Tống Ngọc tươi, nắm lấy tay Chi Chi, bàn tay nhỏ xinh của cô bé trong tay cô, khiến lòng cô dịu .
"Tóc con buộc ghê, ngờ Cố Cảnh Hằng còn buộc tóc cho con gái nữa."
"Không ba buộc ạ.” Chi Chi đáp: “Chị Vương Hân buộc cho con đó!"
Tống Ngọc rằng hiện tại nhà họ Cố một trợ lý sinh hoạt, chuyên lo cho việc ăn ở của Chi Chi.
"Lần dì sẽ dạy ba con buộc tóc cho con."
Tống Ngọc tính, xem cảnh Cố Cảnh Hằng vụng về buộc tóc cho con gái sẽ thế nào.
Sau khi ăn xong bánh phô mai, Tống Ngọc bảo ba em sinh ba dẫn Chi Chi xem hoạt hình. Đến sáu giờ, Giang Hòa chuẩn đưa Chi Chi về. Vì trời thu, buổi tối khá lạnh, Giang Hòa theo lời dặn của Cố Cảnh Hằng, mặc cho Chi Chi một chiếc áo khoác tai thỏ, bên trong lót lông ấm áp.
Chi Chi ngoan ngoãn bên cạnh Giang Hòa, chiều cao chênh lệch giữa hai em khiến Tống Ngọc mà tươi. Cô cảm thấy hạnh phúc khi thấy cảnh trai và em gái thiết như . Cô như tìm thấy niềm vui trong Chi Chi, lấp đầy cảm giác tiếc nuối vì sinh con gái.
Mọi thứ sẵn sàng.
Giang Hòa : “Em gái, thôi nào.”
Chi Chi gật đầu.
Cả hai cửa, cô Tống Ngọc còn chạy theo, đưa cho em hai chiếc ô.
"Cô xem dự báo thời tiết, tối nay thể sẽ mưa, mang theo ô cho chắc. Chăm sóc em gái cẩn thận nhé. Nếu , đừng đến chú Cố, với ba con cũng sẽ tha cho con ."
"Yên tâm ạ."
Tài xế chờ sẵn ngoài cổng. Giang Hòa dắt Chi Chi lên xe, và chẳng bao lâu đến nhà Thẩm Kinh Duệ.