Bạch Chi - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:27:05
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng hét của x.é to.ạc màn đêm.

Hắn giãy giụa, vô tình kéo lệch khẩu trang .

Khi rõ mặt , run rẩy, trừng mắt.

“Là mày! Là con tiện nhân mày bày trò! Mày trả thù cho con điếm đó hả?” tháo khẩu trang xuống, thản nhiên .

Hắn nghiến răng.

“Đợi tao khỏi đây, tao sẽ khiến mày như nó, cụt tay cụt chân.”

Lưỡi rìu vung xuống, bàn tay lìa khỏi , m.á.u  phun xối xả.

Hắn rú t.h.ả.m thiết, sụp đổ, nước mắt, nước mũi hòa m.á.u .

tiếp tục chém, chặt luôn cả tay còn , nện gãy từng khúc xương.

Cuối cùng im, chỉ còn thở thoi thóp, mắt mở trừng trừng hận thù.

lùi vài bước, bỗng thấy tiếng sột soạt, một vệt nước dãi rơi xuống mặt .

Hắn đầu , một con sói đói đang chằm chằm.

Hắn hoảng loạn khiến con sói nổi điên, há miệng c.ắ.n phập cổ .

“Rắc!” một tiếng, đầu nghiêng , thở tắt lịm.

Con sói liếc , do dự chốc lát tha xác .

dọn sạch dấu vết, giả hiện trường như vụ sói tấn công .

Mưa ngoài trời dứt, rửa trôi hết m.á.u   áo mưa và lưỡi rìu.

về phía làng, trong lòng lạnh lẽo mà rõ ràng, đến lúc báo thù tiếp theo .

Ba ngày trôi qua, trong làng chỉ tìm thấy phần đùi sói c.ắ.n nát của Vương Ma Tử cùng với hiện trường giả tạo.

Mọi đều cho rằng xui xẻo, rõ ràng tìm chỗ trú mưa mà vẫn sói đói phát hiện, coi như tự nộp mạng cho thú dữ.

Họ vội vàng thu xác, đào đại một cái hố chôn, cắm tạm tấm bia coi như lo xong hậu sự.

Vài ngày , im lặng ở trong nhà chờ đợi thời cơ.

Cho đến khi đến mời hôm dự tiệc tang.

Không tiệc cưới mà là đám tang, ngày mai chính là ngày chôn cất ông lão mà Ngũ Nha từng gả cho.

Theo lệ làng, cùng cả nhà bà cũng như con cái ông lão nhất định sẽ đến.

Như chẳng cần tìm từng .

Nghĩ khép mắt nghỉ ngơi.

Hôm , một đến dự.

Vừa bước , thấy, kéo theo Kim Bảo mặc áo mới tiến , giọng cay nghiệt.

“Con tiện , bao giờ mang tiền về biếu tao đây?” hiểu ý bà , lòng tham của bà nổi lên, nhắm tài sản còn sót của góa phụ Hòa khi c.h.ế.t .

Chỉ nghĩ đến chuyện tiền mà lấy , bà thấy như xé ruột.

như thấy, chỉ thẳng mắt bà nhẹ giọng hỏi.

“Mẹ tính tang lễ cho Ngũ Nha ?” Ánh của khiến bà giật , theo phản xạ kéo Kim Bảo lùi vài bước, hổ hóa giận, gắt lên.

“Một con tiện c.h.ế.t  , tang gì! Quăng xác chẳng xong , bày đặt lễ nghĩa cái gì!” Có lẽ nhận còn dễ điều khiển như hoặc nghĩ đến phần tài sản , bà đổi giọng dịu dàng.

“Chiêu Di , nhà nghèo mà.

Đợi tiền tang cũng .

nó cũng là con tao, mất nó tao cũng đau lòng lắm.”

Lời mâu thuẫn, mà bà chẳng nhận .

giả vờ tin, hỏi tiếp.

“Thế ba và Kim Bảo cũng đau lòng lắm ?” Mẹ mừng rỡ, huých tay cha .

Ông im lặng một lát mới chậm rãi .

“Tất nhiên là nhớ nó, Ngũ Nha việc giỏi, hiếu thuận.”

sang Kim Bảo.

Hắn khó chịu, định nhưng cha trừng mắt, cuối cùng miễn cưỡng đáp.

cũng nhớ chị Ngũ Nha.”

mỉm .

Cả nhà họ thấy thì tưởng dỗ , tin rằng sắp moi tiền, cũng theo.

họ , trong lòng nghĩ, nếu họ thật sự nhớ Ngũ Nha như thì tiễn họ xuống gặp em , chắc họ sẽ vui.

Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.

Người đến nhiều, ai cũng kiêng dè cái c.h.ế.t  kỳ quái của ông lão .“phòng hoa chúc mà c.h.ế.t ” thì thật chẳng ho.

Khi rượu ngà ngà, khách dần về hết, chỉ còn nhà ông lão cùng giúp theo lệ làng.

Lúc t.h.u.ố.c bỏ đồ ăn cũng sắp phát tác.

thong thả linh đường, nhấc bình tro cốt ném mạnh xuống đất.

“Choang!” Tro tung đầy nền.

Người bên ngoài động tĩnh liền ùa , thấy cảnh đều sững sờ.

“Cô cái gì !” Con cháu ông lão định xông đến, nhưng một cơn gió thổi qua, tro cốt cuốn bay.

Họ cuống quýt quỳ xuống nhặt, song gió càng lúc càng mạnh, tro thổi sạch.

Một phẫn nộ xông lên vung tay định đ.á.n.h , mắng.

“Con tiện nhân!” Mẹ và cả nhà cũng bước , thấy cảnh thì sợ hãi vội can.

“Anh định gì?” bà chẳng lo cho , chỉ sợ c.h.ế.t   thì lấy tài sản.

Quả nhiên, bà .

“Có gì thì để nó đưa tiền cho hẵng tính.”

Người đàn ông hạ giọng, nhưng vẫn căm hận.

“Chuyện liên quan đến bà, hôm nay g.i.ế.c  con tiện .

Nó dám ném bình tro của cha , sẽ bẻ xương nó trả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-chi/5.html.]

Mẹ chần chừ, cha hút t.h.u.ố.c lào, cũng do dự xem nên đụng độ vì chút tiền .

Kim Bảo thì chỉ hả hê.

Cuối cùng hai bên thỏa thuận.

can, nhưng đòi phần tiền, bên đồng ý.

Cha chỉ .

“Sống c.h.ế.t   , đừng lôi tao .”

họ, lạnh.

Người đàn ông lập tức bước tới, gằn.

“Con tiện nhân, xem ai cứu mày.”

Hắn giơ tay, nụ còn kịp tắt thì đổ ầm xuống.

Mọi hoảng hốt định chạy nhưng t.h.u.ố.c ngấm, cả đám mềm nhũn chân ngã rạp xuống.

chỉ bỏ thêm ít t.h.u.ố.c mê dùng cho súc vật, g.i.ế.c   chỉ khiến họ cử động nổi, hơn nữa còn tăng liều.

Nhìn run rẩy, cúi xuống, tay siết cổ chậm rãi tăng lực.

Mặt tím tái sắp tắt thở, mới buông tay.

Hắn ho khan dữ dội, còn dậy quanh, mỉm .

Cha bao giờ lộ cảm xúc, nay giận dữ.

“Chiêu Di! Mày định phản !” ngọt ngào đáp.

“Ba, chẳng con đang báo thù cho em ?” Ông tái mặt, cố dịu giọng.

“Ngũ Nha là con tao, nó c.h.ế.t  tao cũng buồn, nhưng mày bình tĩnh.

Coi như chuyện từng .”

giả vờ do dự, bất ngờ rút kéo trong túi đ.â.m  mạnh đùi ông.

Máu  trào , ông hét lên, cũng la lối.

“Con khốn nạn, mày dám thế với cha mày vì một con nhỏ c.h.ế.t   !” sang, lạnh.

chẳng ba cũng với em ?” Ánh mắt khiến bà hoảng sợ, né tránh nhưng vẫn gào thét.

Thật nực , bọn họ rõ mạng sống trong tay , mà vẫn nghĩ là đứa con gái yếu đuối ngày xưa.

“À, , con còn là Bạch Chiêu Di nữa, con là Bạch Chi.”

, nhưng bà chẳng , chỉ điên loạn la hét.

Những còn bắt đầu lóc.

May mà nhà ông lão hẻo lánh nên ai thấy.

gom rơm khô, trải phủ lên họ, thêm lõi ngô và củi xếp quanh.

Họ trố mắt hoảng hốt.

tưới dầu ăn lên .

Nhặt điếu t.h.u.ố.c lá còn cháy dở mà cha vứt xuống, hỏi.

“Các đoán xem, ném cháy ?” Họ nín thở.

thả điếu thuốc.

Tàn lửa rơi rơm, bốc khói nhưng cháy.

Họ định thở phào, bật diêm quăng thẳng đống đó.

“A, quên châm lửa .”

Ngọn lửa bùng lên, căn nhà gỗ hóa biển lửa.

Dưới nỗi sợ c.h.ế.t  và đau đớn, họ cố bò dậy chạy cửa.

đó, đóng cửa, khóa trái.

Trong ánh lửa rực và tiếng kêu thảm, bỏ .

lấy chiếc xe ba bánh cũ kỹ của ông lão, tra chìa khóa chạy .

Không ai thấy, ai cản.

lái suốt một ngày một đêm mới đến thị trấn.

Trước tòa nhà biểu tượng cảnh sát, nhẹ, với viên công an.

đến tự thú.”

“Tên?”

“Bạch Chi.”

“Tội gì?”

Lee Quynn

“G.i.ế.c  .”

“Người c.h.ế.t  là ai?” “Cha , em trai ...và nhiều khác.”

“Tại g.i.ế.c  họ?”

“Để báo thù.”

Viên cảnh sát xong ngẩng đầu , ánh mắt buồn bã phần thương xót, như một bông hoa kịp nở héo rũ trong bùn.

... tiếc.”

khẽ .

ngạc nhiên , nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc, lòng bỗng nhẹ bẫng, oán hận đều tan biến.

Sau cùng với lời khai của , cảnh sát triệt hạ cả ngôi làng tội , buộc tội buôn bán phụ nữ, giam cầm, g.i.ế.c  .

Những linh hồn oan khuất nơi núi cuối cùng an nghỉ.

Ngũ Nha và Tống Thiến Thiến chôn cất tử tế, tro cốt của Thiến Thiến còn đưa về nhà.

Còn vì tự thú và lập công, chỉ phạt ba năm tù.

Người đưa trại vẫn là viên cảnh sát .

mặc áo tù, bước chân nhẹ nhàng.

, giờ đây thật sự tự do.

Toàn văn .

Loading...