Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu - Chương 47.

Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:59:50
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình minh sắp tới, ánh sáng đầu tiên nhuộm rực chân trời, phía đông bắt đầu hiện lên sắc trắng của bụng cá, chẳng mấy chốc nữa mặt trời sẽ vén mây lên, chiếu rọi khắp bầu trời.

Dương Tuyết tựa lưng gốc cây, hàng loạt nấm mồ nhỏ xếp ngay ngắn trong rừng, trong lòng bỗng sinh một cảm giác siêu thoát, như thể bản còn thuộc về thế tục nữa.

Nàng bật tự giễu, kiếp , t.h.i t.h.ể của nàng chắc giờ cũng chôn vùi lớp đất vàng, chỉ còn một bộ hài cốt lạnh lẽo.

Người , bạn bè của nàng, lẽ cũng dần dần lãng quên cái tên Dương Tuyết, cô gái trẻ năm , thế giới bỏ phía .

May mắn … nàng cơ hội sống , một chút sức mạnh nhỏ bé, để giúp đỡ những linh hồn từng chịu khổ đau giày vò.

“Mệt , uống chút nước .”

Thần Tài đưa cho nàng một vò nước, giọng nhẹ nhàng.

Dương Tuyết ngẩng đầu Triệu Công Minh, dịu dàng như nước, đón lấy vò nước, ngửa đầu uống cạn.

Nàng khẽ nheo mắt. Hắn tìm nàng ? Chẳng lẽ như Tôn Ngộ Không , từng bí mật đặt bùa chú gì đó lên nàng?

“Ngươi phi thường.” Triệu Công Minh thật lòng, “Trong Thiên đình, từng thực sự bội phục bất kỳ vị thần tiên nào. Ngươi dù là yêu, dũng khí vượt xa cả thần tiên. Ngươi khiến cảm thấy hổ thẹn.”

Dương Tuyết bật , “Thế gian vẫn còn nhiều . Mỗi một vị thần tiên Thiên đình, khi thành tiên đều trải qua những khảo nghiệm mà thường thể chịu nổi. Chỉ là khi thành thần, bọn họ còn là phàm nhân, cái về con cũng đổi khác, còn thấu hiểu, còn đồng cảm mà thôi.”

Nàng tựa lưng cây, nhắm mắt , khẽ :

“Ta những điều … cũng chỉ vì bản , vì tu luyện mà thôi. So với các ngươi, chỉ là chút đồng cảm với phàm nhiều hơn một chút.”

Triệu Công Minh gật đầu. Dương Tuyết đúng. Hắn cũng từng là phàm nhân.

Chỉ là, khi thần tiên quá lâu… cái đối với nhân gian cũng dần đổi. Nhìn con như kiến hôi, cảm thấy tất cả đều là lẽ tự nhiên, chẳng cần chen .

Nếu vì tu luyện giữ mạng, lẽ Dương Tuyết cũng sẽ những việc như đêm qua.

Nàng hiểu rõ, nếu đổi một góc khác thì hỉ nộ ái ố, sinh tử luân hồi của phàm nhân, chẳng qua cũng chỉ là một phần của hệ sinh thái. Nếu để lòng trắc ẩn trỗi dậy quá nhiều, thì ai còn sống cho sống nữa?

Chỉ là… chuyện đêm qua, nàng thật sự đau lòng. Nàng lý trí nữa, chỉ một yên tĩnh một chút.

Thần Tài xuống bên cạnh nàng, một lúc nhẹ giọng :

những gì ngươi đêm qua thật nguy hiểm. Nhiều oán hồn như siêu độ cùng lúc, đưa lên đường luân hồi, chắc chắn sẽ kinh động tới Địa phủ. Ngươi… xóa ký ức của bọn họ ?”

“Có, xóa .” Dương Tuyết quan tâm lắm. “Có kinh động thì bọn họ cũng chẳng tìm .”

Thần Tài gật đầu. Quả thật, nếu tình cờ đầu hạ phàm liền gặp nàng, e rằng dù tìm kiếm cả trăm năm cũng chẳng thấy nổi tung tích.

“Về thôi.”

Hắn sắc mặt trắng bệch của nàng, lấy khăn tay tỉ mỉ lau mặt nàng, dậy, chìa tay về phía nàng, “Cả đêm ngủ , về nghỉ chút .”

Dương Tuyết ngẩng đầu , ánh mắt trong trẻo nhưng ẩn chứa nét u buồn. Nàng nhoẻn miệng to, cố tỏ vui vẻ:

“Ngươi , chỉ vì mấy chuyện đêm qua, nhận bao nhiêu công đức và tu vi ?”

Thần Tài mỉm :

“Bao nhiêu?”

Chỉ cần tu vi của nàng tăng lên, dù đụng độ Thiên đình Tây Thiên, nàng cũng cơ hội tự bảo vệ .

“Ta đạt đến Đại thừa Trung kỳ ,” nàng giấu diếm, trực tiếp cho vị thần tiên giúp đỡ nhiều . “Đợi độ kiếp thành công, các ngươi sẽ còn lý do để truy đuổi nữa.”

Nhìn ánh mắt đầy tự đắc của nàng, Thần Tài khẽ xoa đầu nàng, chút cưng chiều kéo nàng dậy:

“Ừ, ngươi lợi hại.”

“A…” Dương Tuyết nhăn mũi, giọng trẻ con, hờn dỗi bĩu môi:

“Chỉ thế thôi ? Ta thấy siêu đỉnh luôn đó ?”

“Ừ đúng, ngươi lợi hại vô cùng. Làm việc đại phúc báo, trời đất , mấy ai thể tu vi tăng vọt như ngươi chứ?”

Hắn bước đến mặt nàng, khẽ xuống, “Chắc mệt lắm , để cõng ngươi về.”

“Không cần!”

Nàng lập tức tỉnh táo , cảm thấy nên mật với Thần Tài như thế, chút ngượng ngùng, giọng cũng trầm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-cot-tinh-nung-niu/chuong-47.html.]

“Đi thôi, về uống chút cháo, khát lắm .”

Nàng sải bước , dáng vẻ chút mệt mỏi nào.

Thần Tài lắc đầu khổ, cúi mắt che cảm xúc trong lòng, nhanh chóng đuổi theo.

Về đến Phúc Lai Tửu Lâu, Dương Tuyết một uống hai bát cháo, ăn thêm một con gà nướng, dốc sạch một vò rượu, đó say lảo đảo về phòng, ngã xuống giường ngủ vùi.

Thần Tài bên chứng kiến bộ “tác phong thao túng” của nàng, khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Hạt Dẻ Rang Đường

đến khi thấy nàng ôm chăn cuộn tròn như một đứa trẻ, kiềm một cảm xúc ôm lấy nàng.

Hắn thể hiểu , dù nàng là Bạch Cốt Tinh, đối mặt với từng đống xương trắng chất cao, mà vẫn thể bình tĩnh, lý trí xử lý thứ như chuyện đời thường.

Đây là việc mà một nữ tử câu chuyện đau lòng nào thể .

Bọn họ từng điều tra thế của Bạch Cốt Tinh, tuy từng đối xử tàn nhẫn khi còn sống, nhưng tuyệt đối đến mức bi thảm như đêm qua.

Vậy mà nàng vẫn thể lạnh lùng, trấn định đến như

Hơn nữa, còn thấy, khi nàng đối mặt với những t.h.i t.h.ể mục nát, tanh tưởi đến cực độ, mà nét mặt vẫn hề đổi.

Nàng chỉ lặng lẽ xé vải áo, che mũi miệng, đó từ túi Càn Khôn bên lấy kim chỉ, tỉ mỉ từng đường, từng mũi khâu

Lúc , cây, tận mắt chứng kiến từng hành động của nàng. Nói chấn động là giả. Những t.h.i t.h.ể thối rữa đến mức hôi thối chịu nổi, ngay cả một vị thần tiên từng trải qua bao đại cảnh như cũng cảm thấy rúng động.

Nàng rốt cuộc trải qua những gì… mới thể trở nên như ?

Nàng rốt cuộc là ai? Đến từ nơi nào?

Nàng thật sự chẳng gì về tình cảm của ? Tại trong lòng nàng chỉ Tôn Ngộ Không?

Hắn lặng lẽ trong phòng nàng suốt nửa canh giờ. Sau cùng, thần Tài lặng lẽ rời .

Hắn rằng ngay khi rời khỏi, giường liền mở mắt, ôm chăn ngơ ngác về phía cửa, mãi một lúc lâu , một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống má.

Tuy rằng nàng thật sự ở bên lúc … nhưng đó, nhất vẫn là Tôn Ngộ Không.

Thần Tài dịu dàng như , bao nhiêu việc vì nàng. Nói cảm động, là dối.

nàng thể lưỡng tình, cũng tổn thương ai, dù chỉ là trong chốc lát.

Coi như… tự đa tình .

Cũng như từng , họ là bạn, chỉ thể là bạn.

Xin .

Nàng kéo chăn lên, nhắm mắt ngủ tiếp.

Khi thấy thần Tài về, Thanh Thanh vui mừng chạy đến mặt :

“Cuối cùng cũng về , là đến thăm đúng ?”

Thần Tài xuống vị trí gần cửa sổ, từ tốn gặm phần gà nướng Dương Tuyết còn thừa :

“Không .”

Sắc mặt Thanh Thanh lập tức xị xuống thấy rõ:

“Ta ngay mà… vẫn vô tình như , đến lời ngon tiếng ngọt cũng chịu để dỗ .”

“Lừa gạt chỉ khiến càng thêm đau lòng. Biết rõ thể, mà vẫn cố chấp, chỉ là chuốc lấy bi thương.”

Thần Tài nhàn nhạt nàng:

“Muội dẫn thêm một hồ ly tinh đến đây gì? Ta đang nhiệm vụ, nhất nên sớm về Thanh Khâu . Nếu báo ân, thì hãy ngoan ngoãn trở về.”

Thanh Thanh cúi đầu, giọng đầy tủi :

“Huynh đến là để bảo vệ nàng đúng ?”

“Huynh… thích nàng ?”

Loading...