Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu - Chương 50.

Cập nhật lúc: 2025-07-29 10:35:18
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Dương Tuyết thức dậy mới phát hiện, trời tối, nàng mà ngủ suốt cả ngày.

Tôn Ngộ Không từng sẽ đợi bên ngoài. Giờ qua nửa canh giờ, mà vẫn thấy bóng dáng .

Nàng bên cửa sổ, lòng rối như tơ vò, chua xót bất an.

Lần thật đúng là xui xẻo…

Nàng bất cẩn đến mức đè cả Đại Thánh ngã xuống đất, còn… ngay lên ?!

Tôn Ngộ Không — cái tên ngây thơ từng trải sự đời đó, gặp cú sốc như chắc chẳng khác nào sét đánh ngang đầu.

Hắn , nắm tay con gái còn quen nữa là!

Vậy mà nàng cho một phát “đụng chạm vật lý ” như thế, lật tung mái nhà là quá xuất sắc .

Nghĩ đến cái cảnh đó, Dương Tuyết bỗng cảm thấy thương Đại Thánh… là nhỉ?

“Haizz…”

Nàng thở dài, lòng lẩm bẩm:

“Chắc con khỉ sợ dám về gặp nữa …”

Lần nhẹ tay nhẹ chân, đại thánh từ từ dụ, mạnh quá thì… c.h.ế.t oan.

“Haizz cái gì mà haizz? Không vô phòng nghỉ ngơi, cũng chẳng chịu ăn cơm, đây than thở gì? Bị trúng tà hả?”

Chủ quán Hoa Nhi từ phòng chuẩn nhà xí, thấy vẻ mặt u sầu của Dương Tuyết, nhịn trêu một câu.

“Còn nghiêm trọng hơn trúng tà.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Dương Tuyết ôm đầu gục lên bàn, giọng uể oải:

“Hoa tỷ , tỷ xem nếu … vô tình trêu chọc mạnh tay với một nam nhân thuần khiết, nên để vớt vát đây?”

Ngay lúc , Tôn Ngộ Không đang mái nhà, điều chỉnh thở định xuống, thấy câu thì lập tức chịu nổi nữa.

”…Nam nhân…”

Cái từ , cái cách gọi khiến đỏ mặt thế nhỉ?!

Hắn cứng đờ, như tượng đá nóc nhà, nhúc nhích nổi.

Câu miệng, chủ quán Hoa Nhi liền khoái trá, như mèo thấy mỡ, sát bên nàng, lườm mắt hỏi nhỏ:

“Thế dùng loại ‘Họa Cốt Nhu’ mà cho ? Thằng nhóc đó mà ăn diện lên thì cũng coi đấy, đúng là nam nhân hơn tên Thần Tài chút xíu, khó trách đổ liền.”

“Không ! Ta chỉ… chỉ vô tình đè ngã thôi mà…”

Dương Tuyết mặt đỏ như trái cà chua, lắp bắp :

“Hắn giờ chắc gần nữ sắc, loại thuốc ngàn vạn dám dùng. Ta chỉ cần… gặp thường xuyên là đủ mãn nguyện .”

“Đồ ngốc!”

Hoa Nhi nghiêm mặt như trưởng bối chỉ dạy kẻ hậu bối:

“Tên đó nghề gì còn rõ, lỡ bên ngoài còn nuôi ong nuôi bướm thì ? Nữ tử cảnh giác, thể chỉ vẻ ngoài!”

“Tỷ hiểu…”

Dương Tuyết bật , “Hắn… ăn xa, đường suốt, thời gian mà lăng nhăng.”

Còn nuôi khỉ thì … khéo là cả trăm con.

“Càng càng cẩn thận!

Bên ngoài yêu ma quỷ quái đủ cả, gặp mấy con hồ ly tinh thì đừng trách nhắc sớm!

Tranh thủ chủ động , để lâu đêm dài lắm mộng, mất đừng hối hận!”

Nhắc đến chuyện xưa của , Hoa Nhi bỗng nổi cơn “ chồng”, giận nên chuyện.

“Không cần vội, hiểu … mạnh tay quá sẽ dọa chạy mất.”

Dương Tuyết khẽ cúi đầu .

Tôn Ngộ Không: …

Lão Tôn là kiểu hù là bỏ chạy ? Không đúng, lão Tôn thể là loại yếu vía như ?!

Hắn mái nhà, tiều tụy cúi đầu, thừa nhận đúng là… thiếu bản lĩnh.

Không . Có khi nên hỏi thử Ngưu Ma Vương?

“Muội vẫn còn non lắm.”

Hoa Nhi lắc đầu, định tiếp:

“Theo thấy, nhất là gạo nấu thành cơm tính. Gạo nấu thành cơm, muộn quá hối cũng kịp.”

“Được !”

Dương Tuyết giật , vội vàng bịt miệng Hoa Nhi .

Nếu lỡ Tôn Ngộ Không đang gần đây, xong mấy câu … khéo bốc mấy ngày.

”…”

Tôn Ngộ Không hóa đá tại chỗ.

Cái gì là… Họa Cốt Nhu?!

Còn… gạo nấu thành cơm?!!

Tâm lý chuẩn xong!!

Sư phụ ơi, cứu mạng!!!

“Cô nương xinh như , mà còn thể Liễu Hạ Huệ yên bất động, đừng trách , khi ăn !”

“Hay là… gọi đại phu kiểm tra một chút !”

“Keng!”

“Rầm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-cot-tinh-nung-niu/chuong-50.html.]

Trên mái nhà truyền một tràng động lớn, mấy viên ngói vỡ tan rơi xuống sân.

Dương Tuyết nhắm tịt mắt:

Xong . Đại Thánh… đúng là ở bên ngoài!

Hoa Nhi ngáp dài:

“Thôi , cho thì ngủ đây. Mèo quái gì phá ngói nhà thế .”

Dương Tuyết vội vã phụ họa:

“Vâng , chắc là… mèo hoang đánh ngoài mà.”

“Cũng ha, thời tiết chó mèo phát tình, đêm đến là leo nóc nhà gào rú, chẳng ngủ !”

Hoa Nhi lẩm bẩm về phòng.

Dương Tuyết sụp đổ. Ôm đầu gào thét trong lòng: Xin đừng nữa mà tỷ tỷ!!!

Tôn Ngộ Không trợn mắt há mồm:

“Mấy ở đây… chuyện kiểu hả?!”

Lại nửa canh giờ trôi qua, Dương Tuyết ăn cơm xong về phòng nghỉ. Nàng nghĩ chắc Đại Thánh sẽ đến nữa.

Nàng thu dọn bát đũa mang bếp, xoay chuẩn về phòng.

“Két—”

Cánh cửa mở từ bên ngoài.

Dương Tuyết ngoảnh đầu :

“Đại Thánh?”

"Ừ."

Tôn Ngộ Không đáp nhàn nhạt, xuống chiếc ghế bên cạnh:

“Nàng ăn xong ? Có rượu ?”

“À, . Để lấy cho ngài.”

Dương Tuyết đầy nghi hoặc, ánh mắt lướt qua hai lượt:

“Đại Thánh… quần áo ngài ướt thế? Bên ngoài đang mưa ?”

“Không… lỡ rơi xuống sông.”

Hắn dám ngẩng đầu Dương Tuyết, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí chút lạnh lùng cao quý:

“Lấy cho bình rượu, chuyện . Hiện giờ Thần Tài đang biến thành để chăm sóc sư phụ, đợi nàng ngủ , sẽ rời .”

Hắn với Thần Tài từ khi nào quan hệ đến mức tăng ca?

Hay là đánh , nên ép thế chứ gì?

Dương Tuyết hỏi thêm, chỉ lặng lẽ mang hai bình rượu .

“Đại Thánh, ngài cần thường xuyên đến gặp . Chờ ngài lấy kinh xong với cũng .”

Dù nàng tính toán qua… với tốc độ hiện tại, đến Linh Sơn chắc cũng … bảy tám năm nữa.

Tôn Ngộ Không lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt phần phức tạp.

Lại nhớ tới chuyện ban nãy Hoa Nhi dám nghi ngờ ăn !

Dám nghi ngờ bản Đại Thánh ăn , giờ đều đất hết !

Kim Cô Bổng từ trong tai bật , phát tiếng “ong ong” khe khẽ, như đang phản ứng với cơn giận chủ nhân.

“Đại Thánh, gậy… gậy của ngài …”

Dương Tuyết dọa hết hồn, chỉ tay cây gậy chỉ to cỡ chiếc đũa, giờ đang dựng thẳng ngay mặt nàng.

Giọng nàng chút run rẩy.

“Không , nó ngoài hít gió chút thôi.”

Tôn Ngộ Không lạnh mặt, nhanh chóng túm lấy Kim Cô Bổng, nhét tai.

“Ồ…”

Chẳng lẽ… ngài thật sự thấy ?!

“Ta sẽ thường xuyên đến gặp nàng. Sư phụ bên , dùng một sợi lông hóa thế là .”

Phải luôn xuất hiện mặt nàng, kẻo Thần Tài chiếm thế thượng phong.

Quan trọng nhất là… thể để khác nghi ngờ gì!

“Thật cần , lỡ phát hiện thì sẽ ảnh hưởng đến việc thỉnh kinh của ngài … đến lúc đó thể phong thần…”

“Bản Đại Thánh quan tâm. Chỉ cần thành nhiệm vụ là nể mặt bọn họ lắm .”

Nói xong, đột nhiên đưa tay :

“Nàng đây.”

“Hả?”

Dương Tuyết sửng sốt, bàn tay lớn đang duỗi , đây là… nắm tay ?

Giây tiếp theo, Tôn Ngộ Không dậy, kéo tay nàng đến bên cạnh .

Lòng bàn tay chạm , cảm giác nóng rực truyền khắp .

Một luồng ngứa ngáy kỳ lạ lan dọc theo từng sợi thần kinh.

Đầu như tê dại, tim như nhảy vọt khỏi lồng ngực.

đầu tiên họ nắm tay , còn là Đại Thánh chủ động.

 

Loading...