Hứa Thiệu cởi giày và áo khoác cho Tiểu Bảo, nhẹ nhàng đặt bé lên giường, lúc buông tay Tiểu Bảo giật tỉnh giấc, đột nhiên mở mắt, Hứa Thiệu nhẹ nhàng vỗ lưng bé, dỗ bé ngủ.
“Thế nào, đỡ hơn ?” Hứa Thiệu quan tâm hỏi.
Cố Sương gật đầu, : “Đỡ hơn nhiều .”
Hứa Thiệu thở phào nhẹ nhõm, rót cho cô một cốc nước, Cố Sương nhấp một ngụm.
Hứa Thiệu thấy tinh thần cô , : “Ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát .”
“Vâng.” Cố Sương ngáp một cái, ngoan ngoãn xuống giường.
Hứa Thiệu ở bên cô một lúc, đợi cô ngủ say, cô lâu, mới nhẹ nhàng đóng cửa, sang nhà bên cạnh nhà họ Cố xem.
Bà nội Cố thấy Hứa Thiệu, hỏi: “A Thiệu, Sương Sương thế nào ?”
“Đã ngủ .” Hứa Thiệu .
“Bị say xe ?” Bà nội Cố nhịn hỏi.
Hứa Thiệu khựng một chút, nhẹ giọng : “Sương Sương, lẽ là thai .”
Bà nội Cố , mặt lộ nụ vui mừng.
“Ôi, đây là chuyện mà!” Bà nội Cố tươi như hoa.
Sau đó nhịn lo lắng, bà : “Lần Sương Sương phản ứng mạnh hơn mang Tiểu Bảo nhiều!”
Hứa Thiệu một tiếng, : “Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Sương Sương.”
“Có cháu ở đây, bà yên tâm .” Bà nội Cố .
...
Lần phản ứng của Cố Sương thực sự lớn, ăn gì cũng nôn, khẩu vị kém.
Hứa Thiệu và những nhà họ Cố đều lo lắng thôi, Tiểu Bảo cũng lo lắng, thấy Cố Sương khỏe, trong mắt bé đều ngấn lệ, thổi phù phù cho Cố Sương.
Cố Sương ôm Tiểu Bảo hôn một cái, : “Mẹ khỏe nhiều , cảm ơn Tiểu Bảo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-314.html.]
Tiểu Bảo Cố Sương, chu môi hôn lên má cô, vui vẻ .
Hứa Thiệu mỗi ngày đều nghĩ cách đồ ăn ngon cho Cố Sương, kết quả Cố Sương nôn ngày càng nghiêm trọng.
Hứa Thiệu mỗi thấy Cố Sương ăn cũng ép ăn, chút đau lòng.
Anh gọi điện hỏi ông ngoại Viên mấy , cách nào thể giảm bớt tình trạng ốm nghén.
Ông Viên lúc đầu Cố Sương thai, vui mừng thôi, đó cô ốm nghén khá nghiêm trọng, cũng khỏi lo lắng.
TBC
Nói hết những gì cho Hứa Thiệu , để thử từng cách, xem cách nào hiệu quả.
Hứa Thiệu gật đầu đồng ý.
Đến khi mang thai ba tháng, Cố Sương mới dần khỏe , nôn nữa.
Cuối cùng cũng thể ăn thứ, Cố Sương thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian qua thật khó chịu, ăn gì cũng nôn, lúc uống nước cũng buồn nôn, Cố Sương gầy trông thấy.
Bà nội Cố thấy Cố Sương cuối cùng cũng thể ăn đồ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sương Sương, cháu ăn gì, bà cho cháu, dạo cháu gầy quá.”
Bà nội Cố đau lòng.
Cố Sương cong môi , : “Được ạ, cảm ơn bà.”
Tháng sáu, Cố Sương đội sắp thêm hai thanh niên trí thức, lúc đầu cô để tâm.
Đến khi đến, cô chút ngạc nhiên.
Hứa Thiệu cũng bất ngờ, mặt : “Sao em về quê?”
“Em nghiệp mà, cũng là thanh niên trí thức, dù hai cũng ở đây.” Diệp Hoài Viễn hì hì .
Cậu chủ động xin về quê, ông nội suy nghĩ đồng ý, còn sẽ chào hỏi hai một tiếng, để giúp đỡ nhưng Diệp Hoài Viễn từ chối.
Cậu tạo bất ngờ cho hai.
Hứa Thiệu nhịn nhíu mày, chút đau đầu: “Sắp đến mùa gặt , đến lúc đó đừng kêu mệt.”