Cát Yến thoải mái, hồi học thành tích của cô , kiến thức học từ lâu trả cho thầy cô , đại học nào dễ thi như .
Lần huyện của họ chỉ hơn một trăm đỗ.
Ăn cơm xong, Cố Hải ở huyện để ở bên Cát Yến.
Cố Sương và những khác về nhà.
Tháng ba sắp khai giảng , Cố Sương và những khác chuẩn lên Bắc Kinh.
Nghĩ đến cảnh con cái sắp xa , bà nội Cố còn mà thấy quen .
Bà nội Cố đột nhiên nhớ : “Sương Sương , lúc con và A Thiệu học thì ai sẽ trông con đây?”
Cố Sương bà nội Cố, nhẹ nhàng : “Bà ơi, bà Bắc Kinh cùng con ạ?”
Bà nội Cố ngẩn , bà đương nhiên là nhưng sợ phiền Sương Sương.
Cố Sương tiếp tục : “Mẹ chồng con công việc, tạm thời vẫn trông con. Con và A Thiệu thì học, chỉ còn cách nhờ trông con thôi. Con yên tâm khi nhờ khác, chỉ bà con mới yên tâm.”
Cố Sương nghĩ kỹ , tiên sẽ đưa bà nội Cố sang đó, đó sẽ lượt dụ dỗ những trong nhà sang.
Bà của cô sẵn sàng theo cô, còn ông nội thì khỏi , bà của cô đồng ý thì ông đương nhiên sẽ từ chối.
Anh trai cô và Tiểu Hải đều học ở Bắc Kinh, chị dâu và Nghiên Nghiên chắc chắn cũng .
Còn về bác cả và bác dâu, cô chắc lắm. Đặc biệt là bác cả của cô, công việc đang , chắc từ bỏ công việc.
Những chuyện hãy , còn sớm mà.
Bà nội Cố Cố Sương , vội vàng : “Bà theo con, khác trông Tiểu Bảo và Tuế Tuế, bà cũng yên tâm!”
Bà nội Cố lập tức đưa quyết định: “Dù ở nhà vẫn còn bác cả của con mà.”
Bên cạnh, ông nội Cố thôi, bà già bàn bạc với ông một tiếng nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-355.html.]
Cố Sương thấy, hỏi: “Ông ơi, ông theo ạ?”
Ông nội Cố chút động lòng nhưng nghĩ , nếu ông cũng theo thì trong nhà chỉ còn con dâu và cháu dâu.
Đều là đàn bà con gái và trẻ con, ông nội Cố yên tâm.
Vì , ông chậm rãi : “Ông ở nhà, để bà của con , bà thể rời xa con, hơn nữa bà đến thủ đô.”
Bà nội Cố liếc ông nội Cố: “Ông gì thế.”
“Được thôi, đợi chúng định ở đó, lúc đó sẽ đón sang.” Cố Sương .
“Bà tin con!” Bà nội Cố .
Trước đây Sương Sương sẽ đưa bà đến thủ đô, là sắp đưa bà .
Bên phía Cố Giang, cũng đang chuyện với Lưu Ngọc.
“Nghỉ hè sẽ về, em và con ở nhà ngoan nhé.”
Lưu Ngọc : “Anh yên tâm, học hành ở trường cho , em sẽ chăm sóc con.”
Cố Giang thấy ấm lòng, nghĩ đến những gì Sương Sương với , đợi đến khi họ định, thể đón vợ con đến Bắc Kinh, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Đợi về.”
Hứa Thiệu đến huyện mua vé, gọi điện cho , báo cho bà thời gian khởi hành và cùng.
Viên Quỳnh Phương bà nội Cố cũng theo, lúc đó sẽ giúp trông con.
Bà ngại ngùng : “Thật là vất vả cho quá, A Thiệu, đường chăm sóc bà nội thật , bà lớn tuổi .”
TBC
Hai năm nữa bà nghỉ hưu, cũng thể hưởng những ngày tháng vui vẻ bên con cháu.
“Vâng, con mà.” Hứa Thiệu gật đầu, : “Mẹ, dọn dẹp căn nhà bên cạnh nhà ông ngoại , lúc đó ở đó.”