Liếc khuôn mặt già nua của bà nội Cố, Cố Sương : “Bà nội, nãy cháu bác cả trông già hơn bác dâu nhiều, bác cả sốt ruột lắm, bây giờ bác để ý đến sức khỏe của .”
Bà nội Cố cũng : “Đáng đời, để nó giờ chăm sóc sức khỏe của .”
Đứa con trai cả của bà đúng là cứng đầu, quá thật thà. Nghe Sương Sương , bà nội Cố thở phào nhẹ nhõm.
Bà sống đến tuổi , thực sự chịu nổi cảnh đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thêm nào nữa.
Nghe tin Kiến Hoa nhập viện, tay chân bà đều mềm nhũn, sợ con trai cả chuyện gì.
“ , bà đúng, dạo bác cả ở nhà, bà giáo dục bác cho , ngày nào cũng nấu đồ ngon cho bác ăn, ăn cũng ăn.” Cố Sương cố ý .
Bà nội Cố , nhịn : “Sương Sương, cháu về phía bác cả .”
“Có , bà, rõ ràng là cháu về phía bà mà.” Cố Sương .
...
TBC
Hoàng hôn buông xuống, một ngày nữa sắp kết thúc.
Trần Quế Lan tắm xong trở về phòng, Cố Kiến Hoa thấy vợ thì vội vàng nhường chỗ.
Đợi vợ lên giường, ông còn lấy quạt quạt cho bà , ân cần.
Trần Quế Lan im lặng vài giây, : “Không cần quạt nữa, em nóng.”
Cố Kiến Hoa lúc mới buông quạt xuống, thấy vợ cuối cùng cũng chuyện với thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ông về, vợ ông chuyện với ông mấy, Cố Kiến Hoa áy náy.
“Quế Lan, nếu em nóng thì với , quạt cho em.”
“Không cần , với cái thể của , đừng loạn nữa, nghỉ ngơi cho khỏe , cần quan tâm đến em.” Trần Quế Lan nhàn nhạt .
Mặc dù chuyện với ông nhưng trong lòng Trần Quế Lan vẫn hết giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-496.html.]
Cố Kiến Hoa: “...”
Ông nhịn : “Đây là ngoài ý , sức khỏe của lắm.”
“Ồ, đến mức ngất xỉu viện.” Trần Quế Lan bình tĩnh .
“...” Cố Kiến Hoa dám gì.
Ban ngày ông ngủ , bây giờ còn sớm, thực sự ngủ .
Im lặng một lúc, ông nhịn lên tiếng: “Cũng , dạo thể ở nhà bầu bạn với em.”
Hai họ tuy bên gần ba mươi năm nhưng thật, thời gian thực sự ở bên nhiều.
Từ khi ông đến nhà máy cơ khí huyện việc, một tháng về nhà mấy .
Là Quế Lan ông ở nhà phụng dưỡng già, chăm sóc con cái, còn , Cố Kiến Hoa cảm thấy với bà.
“Em thà ở nhà, miễn là khỏe mạnh, bình an.” Trần Quế Lan đột nhiên lên tiếng.
Cố Kiến Hoa cảm động trong lòng, nghiêm túc : “Quế Lan, em yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc cho sức khỏe của , để em lo lắng nữa.”
Nghe , Trần Quế Lan miễn cưỡng coi như hết giận, giọng điệu cũng trở bình thường.
“Ừ, nhớ lời đấy.”
Cố Kiến Hoa : “Anh là , em đấy, bao giờ lừa dối em.”
“Đợi đến lúc nghỉ hưu, chúng sẽ ở nhà chăm sóc cháu, rảnh rỗi thì trồng rau, buồn chán thì ngoài dạo. Em gì cũng sẽ ở bên em.”
Trần Quế Lan lời ông , khỏi mong chờ, một câu .
Cố Kiến Hoa cũng mong chờ nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ông buồn rầu.
“Em xem, đợi nghỉ hưu , công việc giao cho ai đây, định để cho gia đình Sương Sương nhưng họ cần.”