"Vậy thì ?"
Một câu hỏi tu từ, giọng thờ ơ khiến cả nhà choáng váng.
Một đầu nhà họ Lục tung hoành giới kinh doanh và chính trị, một là con gái lớn của nhà họ Hoắc, đồn là tàn nhẫn độc ác, còn hiện tại đang nắm quyền của nhà họ Lục, hơn hai mươi năm bọn họ cùng nhớ nhung đứa con mất tích của , bây giờ cuối cùng tìm .
Vẻ mặt thờ ơ đến mức lạnh lùng của khiến mong nhận con của nhà họ Lục lập tức rơi xuống vực thẳm.
Lúc , Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên chỉ là một cặp vợ chồng bình thường nhận đứa con trai ruột của , còn Lục Minh Phong chỉ là cả nhận em trai.
bọn họ lập tức mất sự tự tin.
Hốc mắt Hoắc Nam Diên đỏ hoe: “Thần Thần, con là con ruột của , là đứa con thất lạc tìm của ba . Hiện tại con vẫn còn sống, thực sự vui mừng… Con vẫn còn sống khỏe mạnh ở thế giới , chúng chỉ con trở về nhà của .”
Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống, chằm chằm báo cáo xét nghiệm ADN bàn, mặt biểu cảm gì, nhưng trong lòng xuất hiện một làn sóng lớn.
Anh nắm chặt tay, ấn đầu lưỡi vòm miệng, cố gắng hết sức để bản mất bình tĩnh.
Bùi Túc Nguyệt đưa tay nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, thì thầm: “Anh…”
Tô Dĩ Trần đầu Bùi Túc Nguyệt, đôi mắt đầy sự lo lắng và quan tâm.
Anh đáp bằng một nụ trấn an, cho thấy rằng vẫn . Sau đó, đầu nhà họ Lục và bác Giang bên cạnh.
Hơi thở Tô Dĩ Trần dần dần bình tĩnh , Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, giọng phần khô khan: “Những tin tức các để lừa gạt ?”
Có thể vì Lục Minh Thần, những tin tức và tài liệu giả mạo tạo để lừa dối .
Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên ở một bên cực kỳ khó hiểu, Lục Minh Phong thấp giọng giải thích: “Thần Thần, chúng sẽ lừa gạt em.”
“Thần Thần, những tin tức đều căn cứ xác thực. Nếu con tin... Chúng xét nghiệm một nữa.”
Đôi mắt Hoắc Nam Diên đỏ hoe, bà chỉ con dấu bản xét nghiệm, dùng cả tấm lòng chứng minh cho thấy đây là lời dối.
“Nhìn xem, cái thể giả .” Hoắc Nam Diên mở to mắt đứa con trai út của .
Tô Dĩ Trần tài liệu. Anh thể xác nhận rằng thông tin đó sai, nhưng thể dễ dàng tin điều đó. Anh hỏi:
“Mẫu vật đưa đến trung tâm giám định ở ? Làm lấy từ ?”
Lục Minh Phong nắm chặt hai tay, trầm giọng : “Tại tiệc sinh nhật... Anh đưa em... đêm em nhập viện, lợi dụng lúc Cố Hàn Chu chú ý lấy sợi tóc của em mẫu vật.”
Bas
“Sau đó gửi đến trung tâm xét nghiệm ADN, năm ngày kết quả.”
Lục Minh Phong thấp giọng .
Bằng cách , Tô Dĩ Trần cũng quá trình.
Anh chuyển sự chú ý sang vợ chồng Lục Bá Đình: “Vậy nghĩ là đứa con thất lạc đó, điều gì khiến lấy trộm mẫu tóc của để giám định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-109-nhan-nguoi-than-2.html.]
Hai mắt Lục Bách Đình đỏ hoe, Lục Minh Phong với vẻ trách móc.
Ông : “Khi bác sĩ kiểm tra tình trạng của con, lúc đó một vết rách áo, chúng thấy một vết bớt màu đỏ đặc biệt eo con.”
Hoắc Nam Diên tiếp: “Cái bớt đó là của Thần Thần. Ngoài còn ảnh của con khi còn nhỏ.”
Nói xong, Hoắc Nam Diên đưa bức ảnh thuở nhỏ cho Tô Dĩ Trần. Tô Dĩ Trần liếc , trong ảnh là một em bé đang vui vẻ, nụ nổi bật bộ khung cảnh, eo một vết bớt màu đỏ đặc biệt.
Tô Dĩ Trần vô thức đưa tay chạm eo .
Anh rõ về cơ thể , vết bớt màu đỏ đúng thật giống hệt , gì khác biệt.
Hết bằng chứng đến bằng chứng khác minh chứng cho những gì nhà họ Lục là đúng. Anh thực sự là con ruột của Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên.
Ngày càng nhiều bằng chứng chứng minh những gì họ là sự thật, bọn họ hề lừa dối Tô Dĩ Trần. Ba ruột của là Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, còn ruột thịt của là Lục Minh Phong…
Tô Dĩ Trần bối rối khi thế thật sự của .
Hoắc Nam Diên lấy hai chiếc khóa vàng giống hệt .
“Thần Thần, chắc chắn con khóa vàng . Khi con sinh , đích thiết kế, cũng tự tay đeo cho con.”
Một cái là bản gốc và cái còn là bản .
Hai khóa vàng đều khắc chữ “Thần”.
Tô Dĩ Trần nhận chiếc khóa vàng phần cũ kỹ, đó là thứ thường đeo khi còn nhỏ. Khi đó, là Tô Tuyết Quyên luôn rằng nó giá trị gì, Trần Cường tin điều đó, nên cũng quá chú ý tới chiếc khóa vàng .
Có một năm, Trần Cường tức giận, Trần Cường túm cổ , đổ nước họng . Ông thấy chiếc khóa vàng trông mắt, nên giật lấy.
Khi lóc cầu xin Trần Cường trả cho , ông đá mặt , lăng mạ , còn gọi là kẻ khốn nạn, ngu dốt.
Tô Tuyết Quyên ôm lấy Tô Dĩ Trần còn nhỏ tuổi, bà : "Trần Trần yêu quý của , chỉ đánh mất một chiếc khóa cũng . Những thứ vật chất chỉ là vật ngoài , quan trọng. Sự an của bản con là quan trọng nhất! Đừng tức giận! Nếu ông tức giận và đánh con nữa, thì con sẽ trả giá bằng mạng sống của .”
Anh ngơ ngác gật đầu, từ đó bao giờ dám đối đầu với Trần Cường nữa.
Sau đó, cũng nhận một sự thật rằng: Trước khi sức mạnh tự bảo vệ bản thì việc cố gắng chống một mạnh hơn nhiều chẳng khác nào tự hủy hoại chính .
Chỉ bằng cách nỗ lực ngừng, khiến bản trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức mạnh để sánh ngang với kẻ thù, như mới thể phản công.
…
Nhiều năm , chiếc khóa vàng , tất cả những gì hiện lên trong đầu Tô Dĩ Trần là tuổi thơ đẫm m.á.u đánh đập núi.
Đó là một cơn ác mộng.
May mắn , những cơn ác mộng đó giờ còn ám ảnh nữa.