Lục Minh Phong Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt từ xa.
Anh nắm chặt đôi đũa trong tay, một yên lặng ăn cơm, nhạt như nước ốc.
Tô Dĩ Trần ngó lơ , cùng yêu của vui vẻ tận hưởng thế giới hai .
Lục Minh Phong khỏi cúi đầu khổ, lúc đối xử với Tô Dĩ Trần như thế nào?
Anh Tô Dĩ Trần lấy sắc hầu hạ khác, Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt cao cao tại thượng, xem Tô Dĩ Trần như món đồ chơi thấp hèn chỉ biết đeo bám giàu, thậm còn chí bao giờ để Tô Dĩ Trần trong mắt, coi thường đối phương…
mà…
Cuối cùng, phát hiện , từ tới nay bản luôn cảm thấy chướng mắt và coi thường, ngờ chính là em trai mà nên bảo vệ.
Là tự tay đánh mất em trai, là gián tiếp khiến em trai chịu cuộc sống cực khổ từ nhỏ đến lớn…
Trong lòng Lục Minh Phong cảm thấy cay đắng, hốc mắt phiếm hồng, một miếng cơm cũng ăn.
Hai mắt đỏ bừng khuôn mặt Tô Dĩ Trần.
Bề ngoài của em trai , giống ba, đôi chút giống , cũng giống , giống chính .
quá gầy… nên ăn nhiều hơn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện em trai chịu cực khổ từ khi còn nhỏ, ba nuôi bạo lực gia đình và đánh đập, thậm chí trải qua khủng hoảng lúc tiền, thiếu nợ trốn nợ. Trong lòng Lục Minh Phong ngừng đau đớn.
Anh đối xử với Tô Tô, bù đắp bộ tình yêu mất cho Tô Tô, yêu thương từ tận đáy lòng.
…
Không lâu .
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt dùng cơm xong, hai dậy, kinh động đến Lục Minh Phong.
Lục Minh Phong lập tức tính tiền, thuận tiện tính luôn bàn ăn của Tô Dĩ Trần.
Đợi đến khi Tô Dĩ Trần thanh toán, nhân viên lễ tân với : “Anh Lục trả phần của .”
Sắc mặt Tô Dĩ Trần lạnh xuống: “Lại là .”
Bùi Túc Nguyệt cầm tay Tô Dĩ Trần, : “Em tài khoản của Lục Minh Phong, chuyển tiền cho .”
“Ừm.” Tô Dĩ Trần gật đầu, nợ khác thứ gì, đặc biệt nợ Lục Minh Phong bất cứ thứ gì.
Bản chất mạnh mẽ, chịu thua, dựa khác để leo lên, thậm chí, trong cuộc chiến thương trường, luôn nỗ lực cố gắng vượt qua tập đoàn Cố thị và tập đoàn Lục thị, chẳng ngại đường xá xa xôi, cũng sẽ dựa cách của để leo lên.
“Đi thôi.”
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần nắm tay khỏi nhà hàng.
Đi đến bãi đậu xe ngầm, Tô Dĩ Trần luôn cảm thấy nào đó đang theo .
Anh liên tục đầu .
Tô Dĩ Trần nhíu mày.
Lục Minh Phong trốn ở cây cột, tự giễu, bảo vệ em trai, nhưng chỉ thể lén lút.
.
“Anh , thấy .” Giọng Tô Dĩ Trần lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-119-cot-truyen-tinh-tay-ba-to-tuc-co-phan-1.html.]
Cả Lục Minh Phong cứng đờ.
Anh định ngoài…
Không ngờ, giọng trầm thấp nghẹn ngào của một đàn ông khác vang lên.
“Tính cảnh giác của cao.”
Cố Hàn Chu xuất hiện từ phía xe, mặc vest, mang giày da, khuôn mặt điển trai giăng đầy mây đen, cho dù trang điểm tỉ mỉ, cũng cách nào che giấu trạng thái mệt mỏi của , cùng với tơ m.á.u ở đáy mắt, cho thấy trạng thái tinh thần của bây giờ cực kỳ kém.
Một đàn ông sống , thể manh mối từ thần sắc của họ.
Nếu mặt mày hớn hở, cuộc sống trôi qua thoải mái.
Nếu tinh thần sa sút, thì cuộc sống uể oải mệt mỏi.
Cho dù Cố Hàn Chu mặc vest, mang giày da, cũng chỉ là bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Tô Dĩ Trần phần kinh ngạc, bây giờ dáng vẻ Cố Hàn Chu trông vô cùng tiều tụy, giống như vợ bỏ chạy theo khác.
Anh kết thúc hợp đồng với đối phương, rời khỏi nhà họ Cố, Cố Hàn Chu sẽ sống hơn ?
Cố Hàn Chu lạnh một tiếng: “Tô Dĩ Trần, vẫn khỏe chứ?”
Vẻ mặt Tô Dĩ Trần thản nhiên: “Tổng giám đốc Cố cố ý tới tìm chúng ?”
Sắc mặt Cố Hàn Chu cứng đờ, chăm chú Tô Dĩ Trần: “Không , đừng nghĩ cố ý tới tìm . Tô Dĩ Trần, đừng quá coi trọng bản .”
Cố Hàn Chu tuyệt đối thừa nhận.
Từ khi Tô Dĩ Trần rời khỏi nhà họ Cố, rời khỏi Cố Hàn Chu, ai thể chăm sóc , những đó đều bằng Tô Dĩ Trần.
Cố Hàn Chu tuyệt đối thừa nhận.
Sau khi Tô Dĩ Trần đính hôn với Bùi Túc Nguyệt, trong lòng ngày nhớ đêm mong, thế nhưng Bùi Túc Nguyệt, mà là Tô Dĩ Trần.
Cố Hàn Chu càng thừa nhận.
Sau khi rời khỏi Tô Dĩ Trần, cuộc sống của trở nên hỗn loạn.
Trong cuộc sống, công việc, lúc nào cũng hài lòng, lúc nào cũng bực bội.
Sao thể thừa nhận, mấy ngày nay, sự tra tấn về tinh thần cho đau đớn chết, nóng vội gặp Tô Dĩ Trần, thậm chí còn ôm Tô Dĩ Trần, hít lấy mùi hương …
Sao thể thừa nhận…
gặp mặt, Cố Hàn Chu dùng những lời châm chọc kích thích Tô Dĩ Trần.
Hắn vẫn luôn tin rằng Tô Dĩ Trần yêu , tình yêu của một thể biến mất nhanh như ?
Bây giờ Tô Dĩ Trần tỏ lạnh nhạt như thế, chắc chắn là giả vờ, chắc chắn là khiến chú ý.
Bas
Tô Dĩ Trần yêu đến hèn mọn, yêu đến c.h.ế.t sống , Cố Hàn Chu tin rằng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là thể khiến Tô Dĩ Trần trở bên cạnh .
“?”
Vẻ mặt Tô Dĩ Trần khó hiểu Cố Hàn Chu.
Anh khó hiểu : “Tổng giám đốc Cố, chứ?”