Tô Dĩ Trần gì.
Hoắc Nam Diên buông Tô Dĩ Trần , lau nước mắt, đưa khóa vàng trong tay cho Tô Dĩ Trần: “Đây là khóa vàng phiên bản mới mà cho con khi con còn nhỏ, hy vọng con thể nhận lấy…”
Tô Dĩ Trần nhíu mày, từ chối.
Hoắc Nam Diên vội : “Tô Tô, đừng từ chối ? Mẹ chỉ hy vọng con nhận lấy, để bình an. Tô Tô…”
Tô Dĩ Trần đôi mắt mong chờ của Hoắc Nam Diên, do dự một lúc lâu, từ từ đưa tay , nhận lấy chiếc khóa vàng trong ánh mắt vui mừng của Hoắc Nam Diên.
“Cảm ơn.”
Vì nên gọi là gì, nên Tô Dĩ Trần vẫn còn gượng gạo.
Hoắc Nam Diên nín , mỉm với : “Tô Tô, con nhận là vui lắm . Con mau cùng Túc Túc sân bay , kẻo muộn.”
“Vâng.”
Tô Dĩ Trần ngước Hoắc Nam Diên, mở miệng, nhưng cuối cùng gì, cùng Bùi Túc Nguyệt rời .
…
Trên xe.
Bùi Túc Nguyệt nắm tay Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần chiếc khóa vàng, nhẹ giọng : “Anh tưởng sẽ thẳng thừng từ chối.”
Không ngờ vẫn mềm lòng.
Bùi Túc Nguyệt an ủi : “Đó là ruột của , m.á.u mủ tình thâm, mềm lòng với bà cũng là lẽ đương nhiên.”
Tô Dĩ Trần ngạc nhiên: “Túc Túc, em ghen ?”
Bùi Túc Nguyệt ôm lấy Tô Dĩ Trần, dụi cổ , nhẹ: “Tất nhiên là ghen , nhưng vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần vui, em cũng vui.”
Bùi Túc Nguyệt luôn đặt Tô Dĩ Trần lên hàng đầu.
Tô Dĩ Trần cất khóa vàng , thở phào một .
“Túc Túc, em thật .”
Người luôn sẵn lòng ở bên cạnh , hiểu thứ liên quan đến , luôn lắng .
Bùi Túc Nguyệt lắc đầu:
“Không, mới .”
Hoa hồng hướng về phía mặt trời để sinh trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-138-buoi-dau-gia-ngam-cua-nha-ho-hoac-da-mo.html.]
Bởi vì chỉ ánh nắng tươi , mới thể cung cấp chất dinh dưỡng cho hoa.
…
Phong Thành.
Phiên đấu giá ngầm hàng năm của nhà họ Hoắc sắp diễn .
Các gia tộc giàu từ khắp các thành phố đều mời tham dự.
Phong Thành rộng lớn và phồn hoa trở nên vô cùng nhộn nhịp.
“Nghe trong phòng đấu giá một trong những món đồ quý hiếm là bức tranh thủy mặc của ông Minh, giá trị thị trường là ba ngàn vạn tệ, đúng thật là bảo vật hiếm . Nhà họ Hoắc đưa đấu giá, thực sự đầu tư lớn.”
“Hahaha! Anh Trần, hứng thú với bức tranh thủy mặc, nhưng quan tâm đến chiếc bình sứ thanh ngọc từ thời Tấn do tổ tiên của nhà họ Bùi .”
“Đều là bảo vật, đều là bảo vật.”
“ mà, điều hiếm nhất là những bảo vật đấu giá, mà là Chủ tịch doanh nghiệp thương mại Thủ đô đích đến! Ông đến Phong Thành để bàn về một dự án lớn, trị giá vài trăm triệu! Nhà họ Cố, nhà họ Lục, nhà họ Lâm, nhà họ Triệu đều đang chú ý đến dự án đó.”
“ , chỉ các gia tộc giàu , mà ngay cả Vân Thịnh cũng đang chú ý! Nghe ông chủ Vân Thịnh cũng sẽ đến đây! thật sự tò mò về doanh nhân huyền thoại !”
“Thân phận thật sự của ông chủ công ty mới vẫn tiết lộ ? Nhà họ Cố và nhà họ Lục ăn kiểu gì ?”
“Người sáng lập Vân Thịnh bí ẩn, như con thỏ ba hang, giỏi che giấu hành tung lắm.”
“Có thể là phận thể công khai !”
“Hừ! Có gì mà thể công khai chứ?! Lần , khi ông chủ Vân Thịnh xuất hiện, nhất định gặp mặt xem .”
Gần nơi đấu giá ngầm của nhà họ Hoắc, từng chiếc xe sang trọng nối đuôi đỗ , các khách sạn năm xung quanh đều các đại gia tham dự sự kiện bao trọn.
Trong nhà hàng cao cấp, một tổng giám đốc và chủ tịch đang tụ tập quanh bàn ăn, bàn luận sôi nổi về sự kiện đấu giá của nhà họ Hoắc .
Bas
Cố Hàn Chu theo trợ lý và các cấp lãnh đạo trong công ty, lượt xuống. Trùng hợp , bàn đối diện chính là của tập đoàn Lục thị, Lục Minh Phong đang dùng ánh mắt đầy thù địch Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu hề nhân nhượng, đôi mắt lạnh lùng đáp trả ánh mắt của Lục Minh Phong.
Hai ông trùm thương trường gặp như nước với lửa.
Các lãnh đạo cấp cao của Cố thị và Lục thị đều khổ sở.
“Nghe nhóm của tập đoàn Vân Thịnh đang ở tại khách sạn XX. Người của tập đoàn Cố thị cũng ở khách sạn đó.”
“Nghe tập đoàn Cố thị luôn thu mua Vân Thịnh, nhiều tìm gặp ông chủ Vân Thịnh nhưng đều kết quả. Tổng giám đốc Cố là thù dai, gặp mặt sẽ .”
“Tập đoàn Vân Thịnh gần đây nổi bật, thế lực quá mạnh. cây cao thì gió lớn, Vân Thịnh đe dọa lợi ích của quá nhiều , nếu Cố thị và Lục thị cùng hợp tác để áp đảo Vân Thịnh, thì Vân Thịnh dù c.h.ế.t cũng sẽ thương.”
“Cũng hẳn, Vân Thịnh bây giờ như mặt trời ban trưa, là cây đại thụ , thể dễ dàng chèn ép.”