Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 41: Cố Hàn Chu dỗ dành thế thân

Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:57:10
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một đêm trôi qua.

 

Tô Dĩ Trần dậy sớm, mặc quần áo và rời giường, dọn đồ đạc, chuẩn trở về nhà họ Cố. Anh dọn dẹp : "Bác sĩ bảo nên ở viện quan sát vài ngày, trong thời gian nên ngoài. về nhà họ Cố ."

 

Bùi Túc Nguyệt đợi Tô Dĩ Trần dọn đồ xong, ôm lấy eo , cúi đầu : “Tô Tô, chỉ cần rời khỏi nhà họ Cố, em lúc nào cũng sẵn sàng liều đến bên cạnh .”

 

Mặt Tô Dĩ Trần đen : “Đừng như kiểu c.h.ế.t cùng .”

 

Bas

Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên: "Có thể c.h.ế.t cùng Tô Tô cũng tồi."

 

“Biến .” Tô Dĩ Trần đẩy : “ còn hưởng thụ cuộc sống đến 99 tuổi, đừng mấy lời đó với .”

 

Bùi Túc Nguyệt trở thành một chú chó đáng thương: "Vậy thì em sẽ sống cùng Tô Tô đến 99 tuổi."

 

Tô Dĩ Trần liếc : " đây."

 

Để Bùi Túc Nguyệt ở đây một , thật sự yên tâm.

 

Bùi Túc Nguyệt dính sát , khẽ: "Muốn hôn chào tạm biệt."

 

“Khoan !” Tô Dĩ Trần vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm môi Bùi Túc Nguyệt, nốt ruồi son mê đuôi mắt , : "Bác sĩ cho phép xuất viện thì xuất viện. Phải lời, khi đó mới cho phép hôn ."

 

Đây là lệnh của chủ nhân.

 

Hơi thở Bùi Túc Nguyệt rối loạn, đồng tử đen láy càng thêm sâu thẳm, thời điểm , dù lòng cảm thấy ngứa ngáy khi đối mặt với mệnh lệnh của Tô Dĩ Trần, vẫn ngoan ngoãn lời, khẽ: "Được ạ, em sẽ lời, trong bệnh viện chữa bệnh, gặp tiếp theo, Tô Tô cho em hôn nha."

 

Tô Dĩ Trần lùi nửa bước, ngẩng đầu : " mà, còn xem tâm trạng của ."

 

Ai là kiểm soát, ai là phục tùng… rõ như ban ngày.

 

Bùi Túc Nguyệt than vãn lời nào, đôi mắt đen láy mê hồn theo bóng dáng Tô Tô rời .

 

Điện thoại đổ chuông.

 

Giọng nữ lạnh lùng như máy móc của trợ lý Kim vang lên: “Đã tra nội dung cụ thể của thỏa thuận giữa Tô và đàn ông họ Cố . Tài liệu gửi email của , hãy chú ý kiểm tra.”

 

"Được." Bùi Túc Nguyệt vẫn nở nụ , mở tài liệu , nội dung bên trong, nét mặt trở nên sâu thẳm khó đoán, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, sự hưng phấn chiếm lấy bộ tâm trí: “Thỏa thuận… hai năm?”

 

 

“Đm lăn lộn chỗ nào mà suốt đêm về nhà ?!” Cố Hàn Chu thấy Tô Dĩ Trần xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Cố, cơn giận rõ từ tới bao trùm cơ thể, lạnh lùng chất vấn.

 

“Không cả.” Tô Dĩ Trần đeo balo bước trong.

 

"Tô Dĩ Trần, thái độ của kiểu gì ?" Cố Hàn Chu nắm chặt cổ tay , kéo đến mặt , lạnh giọng mắng.

 

“Không gì.” Tô Dĩ Trần cúi đầu, giống như đang nổi giận, : “Dù trong mắt , em cũng chỉ là một tên trộm mà thôi.”

 

Cố Hàn Chu nghẹn họng, cũng trách oan , nhưng thể để một tình nhân nhỏ đè đầu cưỡi cổ? 

 

" xin , còn thế nào nữa? Hơn nữa, chuyện đó là do gây ."

 

" tin em." Đôi mắt Tô Dĩ Trần nhanh chóng đỏ lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-41-co-han-chu-do-danh-the-than.html.]

Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đầy vẻ ấm ức, tuyệt vọng vì thương hiểu lầm.

 

Đôi mắt của Tô Tô cực kỳ .

 

Đôi mắt trong suốt như chứa cả một bầu trời , đặc biệt là khi thấy , xinh đến mức xao xuyến.

 

Cố Hàn Chu khỏi ngẩn , vươn tay , dùng ngón tay cái lau giọt lệ vương đuôi mắt Tô Dĩ Trần, đôi mắt giống với mắt của Túc Túc, trông như biển trời, thích nó rơi lệ vì , cũng thích ánh mắt mang theo tình yêu thương chăm chú .

 

Tình cảm như , chiếm hữu.

 

Dục vọng điên cuồng và bẩn thỉu đối với Tô Dĩ Trần lấp đầy tâm trí .

 

Cố Hàn Chu định tinh thần, mạnh mẽ kéo Tô Dĩ Trần lòng, ghế sofa.

 

Tô Dĩ Trần thể đùi Cố Hàn Chu, trong lòng khó hiểu, Cố Hàn Chu định gì nữa?

 

“Tô Tô, chuyện ngày hôm qua là của . Để bù đắp cho , đặt vé máy bay, đến Thung lũng Hoa Hồng ở Los Angeles, ngắm hoa hồng mà thích nhất.” Cố Hàn Chu xong, còn nhéo nhéo má Tô Dĩ Trần.

 

Nếu Tô Tô lòng dẫn chơi, chắc chắn sẽ vui mừng.

 

Tô Dĩ Trần: “...”

 

Anh cúi đầu, mím môi lời nào.

 

Đầu óc Cố Hàn Chu vấn đề gì ?

 

Việc chính , đưa ngoài tận hưởng thế giới của hai ?

 

Không coi thường chỉ là một thế ?

 

“Tô Tô, như vẫn vui ?”

 

Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, vẻ vô cùng vui sướng, lau lau nước mắt: “Anh Cố, em vui.”

 

Anh dùng đôi mắt đỏ hoe về phía Cố Hàn Chu, thì thầm: “ mà… thể Bùi sẽ vui…”

 

Động tác tay của Cố Hàn Chu khựng , nhớ đến Túc Túc, khẽ cau mày: “Em sẽ . Lần , coi như là đền bù cho , chỉ hai chúng thôi, sẽ dành thời gian chơi cùng hai ngày.”

 

“Được!” Tô Dĩ Trần ngoài mặt mỉm , nhưng trong thì đang thầm mắng chửi.

 

Lúc , Cố Khinh Chu vẻ mặt u ám xuống lầu, giận dữ đá chân bàn, đầu về phía Tô Dĩ Trần và Cố Hàn Chu đang vui vẻ dựa sát ghế sofa. Tay cầm ly nước của căng , khuôn mặt lạnh lùng cắt đứt hình ảnh tình ý .

 

Cố Khinh Chu mỉa mai: “Anh trai, đang gì thế? Không thích là Túc Túc ? Anh mang theo một thế ngoài chơi, đặt Túc Túc ở ?”

 

“Nếu em dám với Túc Túc, sẽ tha cho em .” Cố Hàn Chu em trai với ánh mắt cảnh cáo.

 

Cố Khinh Chu tức sôi máu.

 

Cậu về phía Tô Dĩ Trần.

 

Người vẫn luôn trai bằng ánh mắt dịu dàng, lơ lời châm chọc của .

 

Bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, cam tâm tình nguyện hạ thấp của Tô Dĩ Trần, khiến Cố Khinh Chu tức giận đến mức tóc tai dựng , ánh mắt tràn đầy căm hận.

 

 

Loading...