Bạch Nguyệt Quang - Chương 210: Đừng Thương Hại Đàn Ông, Sẽ Xui Cả Đời Đó.

Cập nhật lúc: 2025-04-22 00:59:07
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trì Tiện nhìn thấy Vân Mộ Kiều hào phóng phát lương và thưởng cho Ngô Lý mà không hề nhíu mày.

Anh chỉ lặng lẽ tính toán tài sản của mình trong lòng.

Đảm bảo rằng tài chính của mình đủ để Vân Mộ Kiều có thể tiếp tục tiêu xài hoang phí như vậy trong 100 năm nữa, rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Yên tâm rồi.

Sau khi Vân Mộ Kiều trả lời tin nhắn của Ngô Lý, cô ôm lấy eo Trì Tiện, chui vào lòng anh, ngẩng đầu lên nũng nịu.

"Trì Tiện, giúp em một việc nhé, được không~"

Nếu đã định tặng quà cho Lục Cẩn, thì phải tặng món gì lớn một chút.

Một chiếc bình hoa, tối đa cũng chỉ là món khai vị thôi.

Trì Tiện nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như sóng nước: "Tặng Lục Cẩn một bài học?"

Vân Mộ Kiều gật đầu.

Hành động của Lục Du quá chậm, cô không thể đợi thêm nữa.

Lục Cẩn giờ có hệ thống hỗ trợ, đã khôi phục được khá nhiều dự án tốt, Thâm Hải dường như có ý định đè bẹp không gian mờ nhạt của Úy Lam dưới chân, nếu cứ để anh ta tiếp tục phát triển như vậy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Để đạt được mục tiêu của mình, cô phải đạp đổ Thâm Hải.

Trì Tiện nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vân Mộ Kiều, giọng nói đầy âu yếm: "Được, như em muốn."

【Mình đã bảo với Kiều Kiều rồi, để mình làm, cô ấy cứ đi tìm tên đàn ông già râu ria Lục Du kia làm gì.】

【Đã đến lúc thể hiện sức mạnh thực sự rồi! chờ mà xem, lần này mình sẽ không khiến Kiều Kiều mê mẩn mình hơn, hehe...】

【Hệ thống nhắc nhở: kí chủ của...】

【Im miệng đi!】

【Im lặng thì c.h.ế.t à? Không thấy tôi đang ôm Kiều Kiều, đang quấn quýt như vậy sao? Sao không biết giữ khoảng cách thế?】

Hệ thống: "..."

Vân Mộ Kiều: "..."

Trì Tiện ôm Vân Mộ Kiều, ngọt ngào quấn quýt, nhưng khi làm việc thì lại nhanh chóng quyết đoán.

Tần suất Ngô Lý nhắn tin phàn nàn với Vân Mộ Kiều ngày càng nhiều.

— Sếp ơi, sao không nói trước cho tôi biết, đến Thâm Hải làm lao công, mỗi ngày ít nhất phải lau dọn văn phòng 18 lần vậy! [Mệt c.h.ế.t rồi híc híc]

Vân Mộ Kiều không nói gì, chỉ gửi cho anh ta một bao lì xì.

Ngô Lý lập tức phục hồi sức lực.

— Sếp yên tâm, công việc này tôi nhất định sẽ làm tốt, làm vượt mức yêu cầu luôn!

Đến cuối tháng, hai dự án mà Lục Cẩn định khoe khoang trong bữa tiệc rượu với Lục gia đều thất bại.

Theo báo cáo của Ngô Lý, Lục Cẩn ngày nào cũng đánh đ.ấ.m trong văn phòng, ầm ĩ chẳng kém gì b.ắ.n pháo.

Người lao công như Ngô Lý cũng cảm thấy tiếc nuối.

"Tiếc quá, mấy thứ giá trị mấy nghìn tệ, mấy vạn tệ tôi đã lau dọn bao nhiêu lần, vậy mà không nhặt được một món nào hoàn chỉnh!"

Vân Mộ Kiều trả lời: "..." Đừng quá lố.

Trong khi gây khó khăn cho Lục Cẩn, một tin tốt khác lại đến.

— Trì Ninh sắp xuất viện rồi.

Ngày 29 tháng 12, thành phố Tân Hải trời lạnh, mưa rả rích, gió rét buốt.

Dù thời tiết khắc nghiệt, nhưng không ngăn được mọi người đến đón Trì Ninh xuất viện.

Có khá nhiều người đến.

Khoảng hai mươi người, cộng với vệ sĩ, nhìn qua thì thấy một mảng đen kịt.

Trong phòng bệnh thật sự rất náo nhiệt, như thể thời tiết cũng ấm lên đôi chút.

Nhìn mọi người ăn mặc rất vui vẻ, Trì Ninh không khỏi bật cười.

"Người biết thì còn biết là tôi xuất viện, người không biết còn tưởng tôi lấy chồng ấy chứ!"

Chu Dục Phong nghe vậy, lập tức làm mặt nịnh bợ, bắt chước hành động ngay lập tức.

Quỳ một chân, đưa cho Trì Ninh một đóa hồng từ trong bình hoa, Chu Dục Phong ngước lên, dùng giọng hát ngọt ngào mê hoặc nói: "Ôi, công chúa Ninh Ninh yêu quý của tôi, em có muốn lấy anh, chàng hoàng tử đẹp trai, cuốn hút và quyến rũ nhất này không?"

Trì Ninh còn chưa kịp lên tiếng trêu chọc, thì Trì Dị đã đá anh ta ra.

"Đi vào nhà vệ sinh mà soi gương đi!"

"Anh còn nói mình đẹp trai, quyến rũ? Không sợ làm người ta cười rụng hết răng à!"

Chu Dục Phong vừa cười vừa bò dậy, phủi bụi trên người, miệng nhếch lên đi đến gần Trì Ninh, làm nũng mà kể tội.

"Chị Ninh, chị quản lý anh Trì Dị đi, anh ấy lại bắt nạt chàng hoàng tử đáng yêu và quan tâm nhất của chị rồi!"

Mọi người bị dáng vẻ kỳ quái của anh ta làm cho cười ngất.

Tiếng cười kéo dài cho đến khi họ ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Hoắc Kiêu đang cầm một bó hồng đỏ đứng ngoài cửa phòng bệnh thì bỗng dưng ngừng lại.

Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng và căng thẳng.

Việc Hoắc Kiêu vì Úc Noãn Noãn mà bỏ Trì Ninh không phải là bí mật trong giới của họ.

Ngay lúc đó đã có người muốn đứng ra bảo vệ Trì Ninh, muốn phong sát Hoắc Kiêu.

Nhưng chính Trì Ninh đã ngăn họ lại.

"Hoắc Kiêu là nghệ sĩ nổi tiếng của Kiều Mộc, là ba lần thắng giải lớn.”

"Chúng ta phong sát anh ta thì công ty của Kiều Kiều phải làm sao?”

"Hơn nữa, chuyện tình cảm là vấn đề của hai người, anh ta không yêu nữa thì thôi, tôi, Trì Ninh, cũng không phải là kiểu người không buông bỏ được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-210-dung-thuong-hai-dan-ong-se-xui-ca-doi-do.html.]

Vì thế, sau khi Trì Ninh lên tiếng, người ngoài cũng không tiện can thiệp nữa.

Mặc dù vẫn không ưa gì Hoắc Kiêu, nhưng họ cũng không nói thêm lời nào.

Họ không ra tay, Hoắc Kiêu và Úc Noãn Noãn tự mình làm loạn, đó cũng là cái giá anh ta phải trả.

Từ khi bị gắn mác "bắt cá hai tay", cuộc sống của Hoắc Kiêu rất khó khăn.

Mặc dù những hợp đồng hiện tại vẫn không gặp vấn đề gì, nhưng không có công việc mới nào đến với anh ta nữa.

Và mỗi lần anh ta tham gia sự kiện gì, đều bị hỏi về chuyện chen vào mối quan hệ của Úc Noãn Noãn và Lục Cẩn, hỏi anh ta có sở thích đặc biệt gì không, sao lại thích làm người thứ ba, hay là thích những người có hôn ước rồi.

Dù vậy, anh ta vẫn không giải thích chuyện đó.

Là một người đàn ông, bị mắng vài câu cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Nhưng Úc Noãn Noãn lại khác, cô ta đã bị mắng đến mức rút lui khỏi ngành, nếu anh ta còn tiếp tục làm như vậy, chắc chắn cô ta sẽ rất đau lòng.

Hoắc Kiêu mặc định là mình đã chen vào chuyện tình cảm của người khác.

Dĩ nhiên, là một "ba lần đoạt giải lớn", anh ta có rất nhiều fan lên tiếng bảo vệ.

"Chú ý nhiều hơn đến các tác phẩm của anh ấy, đừng quan tâm đến đời tư!"

"Đây là lời đồn thổi và vu khống! Úc Noãn Noãn là loại phụ nữ dễ dãi, anh ấy làm sao có thể thích cô ta được!"

"Chỉ là chiêu trò để PR thôi, tất cả chỉ vì công việc."

Dù vậy, danh tiếng của anh ta vẫn không thể nào hồi phục như trước.

Với việc người quản lý của anh ta, La Nhiệm, chọn đầu quân cho Vân Mộ Kiều, chuyển trọng tâm sang đào tạo Diêu Nhị, sự nghiệp của Hoắc Kiêu càng thêm khó khăn.

Hoắc Kiêu hiểu, việc La Nhiệm bỏ rơi mình là hình phạt từ Vân Mộ Kiều vì anh ta không chung thủy, anh ta cũng không có gì để phản đối.

Khi thấy Trì Ninh ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài, Hoắc Kiêu lập tức đứng thẳng người, tiến về phía Trì Ninh.

Ánh mắt anh ta đầy tình cảm nhìn Trì Ninh.

"Ninh Ninh, anh..."

"Im miệng!"

Trì Dị lập tức ngắt lời Hoắc Kiêu, quay người lại chất vấn bảo vệ đứng gần đó.

"Các anh là người c.h.ế.t à? Ai cho phép anh ta lại gần phòng bệnh của Ninh Ninh?"

Mấy bảo vệ không cãi, vội vàng ngăn Hoắc Kiêu lại, không cho anh ta tiếp cận Trì Ninh thêm nữa.

Hoắc Kiêu không cam tâm, đau khổ gọi tên Trì Ninh.

"Ninh Ninh? Ninh Ninh, em nhìn anh này!"

Trì Dị nắm lấy cổ áo anh ta, đẩy mạnh vào tường.

Anh ác liệt cảnh cáo: "Tôi nói cho anh biết, Ninh Ninh và anh không còn quan hệ gì nữa rồi, đừng giả vờ ở đây làm bộ làm tịch!"

Hoắc Kiêu không bỏ cuộc, nhìn theo bóng lưng Trì Ninh nói: "Ninh Ninh, anh chỉ cần nói mấy câu thôi, nói xong anh sẽ đi ngay mà, được không?"

Vân Mộ Kiều nhìn Trì Ninh, có chút lo lắng cô sẽ d.a.o động.

“Chị Ninh, đừng thương xót một người đàn ông, sẽ xui xẻo cả đời đó.”

Rất nhiều đàn ông vây quanh: "..."

Cây gậy này đã g.i.ế.c rất nhiều người.

Nhưng nếu Trì Ninh có thể tàn nhẫn không để ý tới người đàn ông vô tâm đó, những người đàn ông vô tội đó sẽ bị cây gậy này trừng phạt - thật đáng giá!

Trì Ninh đã đáp ứng được sự mong đợi và thậm chí không thèm nhìn lại.

"Đi thôi, chị không có gì để nói với anh ta cả, chị cũng không muốn nghe những lời ngọt ngào của anh ta nữa."

Hoắc Kiêu không chịu bỏ cuộc và cố gắng đến gần Trì Ninh.

Hai nắm tay không thể đánh bại bốn tay.

Bông hồng trên tay anh ta rơi xuống đất và bị chính anh ta dẫm lên nhiều lần trong lúc hỗn loạn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trì Ninh, đột nhiên hét lên: "Trì Ninh, em không sao rồi, làm ơn tha cho Noãn Noãn đi!"

Những lời này khiến mọi người dừng bước.

Ngay cả vệ sĩ cũng choáng váng.

Trong hành lang nhất thời im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng thở của Hoắc Hiểu và tiếng gió.

"Ninh Ninh, Noãn Noãn không có ba mẹ, Lục Cẩn đối xử tệ bạc với cô ấy, sự nghiệp không còn, dung mạo gần như bị hủy hoại. Cô ấy đã học đủ bài học rồi, em có thể để cô sống được không?"

Hoắc Kiêu đứng cách Trì Ninh không xa, van xin.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trì Ninh không trả lời.

Cô điều khiển xe lăn về phía trước nhưng nhiều lần lệch hướng và va vào những người xung quanh.

Trì Dị hai mắt đỏ hoe, quay lại dạy Hoắc Kiêu một bài học, nhưng bị Trì Ninh cúi đầu ngăn lại.

"Anh à!”

"Chúng ta về nhà thôi."

Trì Dị nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, cúi đầu quay người, trầm giọng đáp: "Được, về nhà thôi."

Mọi người đi theo Trì Ninh và Trì Dị tiến về phía trước.

Chỉ còn lại Vân Mộ Kiều và Trì Tiện ở lại chỗ cũ.

Khi Cố Mẫn Mẫn đi ngang qua Vân Mộ Kiều, cô ấy dừng lại một chút.

Vân Mộ Kiều giật giật khóe miệng.

"Đừng lo lắng, cứ để đó cho mình."

 

Loading...