Bạch Nguyệt Quang - Chương 227: Nơi ánh sáng không chiếu tới, đâu đâu cũng có những bóng ma lơ lửng

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-24 01:07:10
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa vào, cô đã ngửi thấy một mùi hương gỗ kỳ lạ.

Cô khẽ nhíu mày, dùng tay phe phẩy trước mũi.

“Anh Lệ, câu lạc bộ Lạc Nhật có thay hương liệu không?”

“Mùi này kỳ quá.”

Lệ Hoài đứng bên cạnh cô, vẻ  không vui trên mặt đã được che giấu rất kín.

Anh ta cúi đầu nhìn cô, khẽ cười.

“Cô Vân, mũi của cô thật nhạy.”

“Gần đây tôi định thử một loại hương liệu mới, nhưng chỉ dùng thử trong thang máy thôi.”

“Nếu cô Vân không thích, ngày mai tôi sẽ cho người đổi lại.”

Vân Mộ Kiều nhíu mày.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cô không mấy thích thái độ thân mật và đặc biệt quan tâm của Lệ Hoài đối với mình.

“Không cần đâu."

"Đây là chuyện của Lạc Nhật của anh, không cần phải chiều ý tôi."

Vân Mộ Kiều càng từ chối, Lệ Hoài càng hứng thú hơn.

“Làm sao có thể như vậy được?”

“Cô Vân là khách hàng lớn của chúng tôi, lại còn là bạn của tôi, ý kiến của cô Vân, chúng tôi dĩ nhiên phải lắng nghe.”

Vân Mộ Kiều bình tĩnh di chuyển về phía Giả Nghịch, tạo khoảng cách với Lệ Hoài.

"Tùy anh."

Cô bỏ lại hai chữ đó rồi đi ra ngoài trước.

Đến trước cửa phòng 888.

Cửa phòng lập tức mở ra.

Leo kéo cửa, đứng trong phòng, vui mừng nói: “Cô Vân, đã lâu không gặp!”

Ngay sau đó, anh ta lại bắt đầu xin lỗi: “Chuyện lần trước, ông chủ đã nói với tôi rồi, thật sự rất xin lỗi, tất cả là do cơ thể tôi không khỏe, làm hỏng tâm trạng tốt của Cô Vân!”

Vân Mộ Kiều kiềm chế sự vui mừng trong lòng, xua xua tay nói: “Không sao đâu.”

Leo vui vẻ mời Vân Mộ Kiều vào, chu đáo giới thiệu các loại rượu trên bàn trà.

Vân Mộ Kiều ấn ấn trán, ngắt lời anh ta: “Leo, không cần giới thiệu nữa, hôm nay tôi không đến để uống rượu.”

“Á?”

Leo ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Anh ta nhỏ giọng nói: “Nhưng tất cả những thứ này, tôi đặc biệt chọn cho Cô Vân...”

Vân Mộ Kiều hơi dừng lại, liếc nhìn Leo đang rót rượu, rồi chầm chậm nói: “Vậy thì tôi sẽ thử một chút.”

Leo vui mừng, vội vã đưa Vân Mộ Kiều một ly whisky.

Và nhỏ giọng nói với cô: “Đây là bộ sưu tập của ông chủ, tôi đặc biệt chuẩn bị cho Cô Vân.”

Vân Mộ Kiều quay đầu nhìn Lệ Hoài.

“Anh Lệ chịu chi vậy sao?”

Dưới ánh đèn mờ, biểu cảm của Lệ Hoài không rõ ràng.

Anh ta chỉ lắc lắc ly rượu trong tay, nói: “Cô Vân không sợ tôi bỏ thuốc vào rượu là được.”

Vân Mộ Kiều ngửa đầu uống hết ly rượu trong tay.

Cô đặt ly xuống bàn trà: “Có gì phải sợ? Anh Lệ không lẽ còn dám động tay động chân với tôi ở đây?”

“Ha ha ha ha...”

Lệ Hoài cười lớn.

“Cô Vân, nói thật, tôi càng ngày càng thích cô rồi đó.”

“Tôi và anh Lệ mới chỉ gặp mấy lần, anh Lệ đã nói thích,” Vân Mộ Kiều khẽ chế nhạo

 “Anh sLệ thật sự  là yêu thích nông cạn.”

“Mấy lần gặp...”

Lệ Hoài không để tâm đến sự chế giễu của Vân Mộ Kiều, ngược lại lộ ra chút buồn bã.

“Trí nhớ của cô Vân , thật sự khiến người khác đau lòng.”

Vân Mộ Kiều nắm chặt ngón tay, kiềm chế sự lo lắng trong lòng: “Lời của Anh Lệ có ý gì? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?”

Cô suy nghĩ kỹ lại một chút, trong đầu không có ấn tượng gì.

Nghe vậy, ánh mắt Lệ Hoài như một con đại bàng đang nhìn con mồi, khóa chặt vào Vân Mộ Kiều.

“Đương nhiên, đã gặp rồi.”

Vân Mộ Kiều trong lòng chấn động, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-227-noi-anh-sang-khong-chieu-toi-dau-dau-cung-co-nhung-bong-ma-lo-lung.html.]

“Khi nào?”

“Vào cuối tháng 8 cách đây hai năm.”

Lệ Hoài từ từ nâng ly rượu lên, che khuất mắt phải của mình, chỉ dùng mắt trái nhìn Vân Mộ Kiều.

Ánh mắt đó đầy nguy hiểm như muốn xé con mồi ra, cuối cùng đã đánh thức ký ức mà Vân Mộ Kiều đã quên đi.

“Anh là Arthur!”

Hai năm trước, khi Vân Mộ Kiều đang l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ở Châu Phi, cô đã cứu được một người đàn ông tóc bạc tên là Arthur.

Anh ta có nhiều vết đâm, nhiễm trùng ở mắt phải và một trận dịch ở địa phương.

Các bác sĩ trong đội không sẵn lòng nhận anh ta vào điều trị.

Vân Mộ Kiều cũng là kiểu người còn nước còn tát, ngẫu nhiên cho anh ta một ít thuốc và giúp anh ta chữa lành vết thương trong thời gian ngắn, nghĩ rằng ít nhất anh ta sẽ c.h.ế.t một cách tôn nghiêm hơn.

Không ngờ anh ta lại sống sót một cách kỳ diệu.

Nhưng trong vòng hai ngày kể từ khi Trì Tiện tìm kiếm, anh ta đã tự mình biến mất.

Ngoại trừ cái tên Arthur, Vân Mộ Kiều không biết bất kỳ thông tin nào liên quan đến Arthur.

Hơn nữa, cô còn đang bận an ủi Trì Tiện đang tức giận nên cũng không để ý mấy.

Cô chỉ không ngờ rằng Arthur thực ra lại là Lệ Hoài!

——Nếu biết là anh ta, cô hẳn là đã ném cái này tai họa xuống sông cho cá sấu ăn rồi!

Lệ Hoài có vẻ vô cùng hưng phấn.

"Cô Vân, chúng ta rất có duyên không phải sao?”

"Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau, chúng ta đã định sẵn là không thể tách rời."

Vân Mộ Kiều: "..." Logic vớ vẩn.

"Nói thật đi, tối nay anh Lệ sao lại mời tôi gặp mặt?"

"Để thực hiện tâm nguyện còn dang dở của tôi hai năm trước, tôi sẽ đưa bạn cô Vân trở lại gia đình Castille."

Lệ Hoài vừa dứt lời, bên cạnh Vân Mộc Kiều liền truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Giả Nghịch nhẹ nhàng ngã xuống đất.

"Cô Vân, cô đi nhanh đi!"

Vân Mộ Kiều không di chuyển.

Khẩu s.ú.n.g đã nạp đạn trong tay Leo chĩa thẳng vào giữa lông mày cô.

Lệ Hoài đứng dậy, chậm rãi đi vòng qua Vân Mộc Kiều, thưởng thức rượu whisky trong tay: “Sự bình tĩnh của cô Vân thật sự vượt quá sự mong đợi của tôi.”

Anh ta cúi đầu xuống tai Vân Mộ Kiều và nhẹ nhàng l.i.ế.m vành tai của Vân Mộ Kiều.

"Nhưng điều này sẽ chỉ khiến tôi phấn khích hơn mà thôi."

Vân Mộ Kiều chịu đựng sự khó chịu cả về tâm lý và thể chất và nói: "Anh Lệ, tôi đã kết hôn và việc anh can thiệp vào mối quan hệ của tôi và Trì Tiện như thế này thực sự rất kinh tởm.”

“Còn đây là Tân Hải, không phải nước Y, anh không thể đưa tôi đi mà không để ai phát hiện được.”

Lệ Hoài không quan tâm.

“Ở vùng đất Tân Hải này, dưới ánh mặt trời, không ai có thể so sánh được với Trì gia.”

“Nhưng ở nơi mặt trời không chiếu sáng… ở đó có những bóng ma bay khắp nơi.”

"Cô Vân, mang cô đi cũng không khó."

Vân Mộ Kiều nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn Lệ Hoài: "Anh làm như vậy chỉ khiến tôi ghét anh hơn mà thôi!"

Lệ Hoài ngồi ở trên sofa , nhẹ nhàng vuốt ve mặVân Mộ Kiều t.

"Cô Vân, thứ tôi muốn không phải là tình yêu của cô, mà là con người của cô.”

"Chỉ cần cô ở bên cạnh tôi là đủ rồi.”

"Nếu cư xử tốt, cô sẽ là vợ của người thừa kế gia tộc Castille.”

"Nếu cô không cư xử đúng mực, cô sẽ phải trở thành một trong những mẫu vật yêu thích của tôi."

Vân Mộ Kiều giữ bàn tay đang chạm vào má của Lệ Hoài xuống, đôi mắt đầy giễu cợt.

"Vậy sao?"

"Cô!"

Lệ Hoài còn chưa kịp phản ứng, ly rượu trong tay đã rơi xuống đất, anh ta co giật, ngã vào trong lòng Vân Mộ Kiều.

Anh ta mở miệng, lảm nhảm và không thể thốt ra một âm tiết hoàn chỉnh.

Vân Mộ Kiều đẩy Lệ Hoài ra một cách ghê tởm.

Lệ Hoài lập tức ngã xuống tấm thảm giữa ghế sofa và bàn cà phê như một con lợn sắp chết.

Vân Mộ Kiều chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út và cất cây kim độc vào bên trong.

Đến cuộc hẹn với "bóng ma".

Sao cô dám không chuẩn bị trước được cơ chứ?

 

Loading...