Bạch Nguyệt Quang - Chương 232: Tất cả là do gen vô dụng từ ba con mà ra!

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:49:48
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không điều tra được gì về Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn, nhưng Vân Mộ Kiều cũng chẳng nản lòng quá lâu.

Muốn có được tin tức, đâu nhất thiết phải liều mạng xông vào hang hổ?

Cô còn một cách khác — dụ rắn ra khỏi hang.

Người của cô không thể tiếp cận biệt thự của Lục Cẩn? Không sao.

Cô sẽ nghĩ cách buộc Lục Cẩn phải đưa Úc Noãn Noãn ra ngoài.

Cuối năm rồi, các gia tộc hào môn thường xuyên được tổ chức, thắt chặt quan hệ.

Tiệc tùng với đủ loại danh nghĩa mọc lên như nấm sau mưa.

Đúng lúc ngày 26 tháng 1 là tiệc mừng thọ 55 tuổi của Phó Vận Nghi — mẹ của Chu Dục Phong.

Chu gia năm nào cũng tổ chức rất linh đình cho bà, mời khắp giới hào môn ở Tân Hải đến dự tiệc chúc thọ.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Lục Cẩn, với thân phận cháu ngoại của Chu gia, lại đang sống ở Tân Hải, tất nhiên không thể vắng mặt.

Bản thân Lục Cẩn cũng rất sẵn lòng đi.

Bởi vì bữa tiệc đó không chỉ có các gia tộc lớn ở Tân Hải, mà còn có Phó gia ở Đế Đô cùng những gia tộc thân thiết với họ.

Đây là một “sàn diễn” danh lợi tuyệt vời.

Nếu biết tận dụng, anh ta có thể nhanh chóng vươn lên ngang hàng với Lệ Hoài, thoát khỏi thế bị Lệ Hoài kìm hãm như hiện tại.

Tuy nhiên, Lục Cẩn không muốn dẫn theo Úc Noãn Noãn.

Cô ta bị Lục Cẩn nhốt trong phòng cả tháng trời, đầu tóc rối bù, người ngợm bẩn thỉu, tinh thần hoảng loạn, chẳng còn chút gì gọi là "mỹ nhân hoa nhài thuần khiết" ngày nào.

Dẫn cô ta ra ngoài, chỉ tổ bôi tro trát trấu vào mặt anh ta.

Thế nhưng... dù sao thì Úc Noãn Noãn vẫn là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh ta.

Nếu không cho cô ta đi mà cũng chẳng giải thích lý do, không chỉ thất lễ mà còn dễ khiến người ta suy diễn lung tung.

Trước khi đến Chu gia, Lục Cẩn đã gửi tin nhắn cho Phó Vận Nghi, mẹ của Chu Dục Phong:

——“Dì ơi, Noãn Noãn không khỏe, tối nay không thể đến chúc mừng sinh nhật dì được, mong dì thông cảm!”

Phó Vận Nghi đâu dễ bỏ qua.

Tin nhắn đáp lại vừa đến, vừa gay gắt vừa mang theo mùi thuốc súng:

——“Chà, bệnh đúng lúc thật đấy, cứ đến sinh nhật ta là ngã bệnh, cái sinh nhật này thật xui xẻo quá đi mất.”

Chuẩn kiểu "mẹ chồng ác độc" trong tiểu thuyết.

Lục Cẩn nhìn dòng tin nhắn ấy, mặt mày cau chặt lại.

Vừa định gọi điện giải thích, tin nhắn thứ hai đã tới ngay sau đó:

——“Vợ chưa cưới của cháu đã không khỏe, thì cháu cũng đừng đến làm gì, ở nhà chăm sóc cô ấy đi! Đỡ để xảy ra chuyện rồi quay sang trách ta ép cháu đến dự sinh nhật.”

Không đến dự tiệc? Lục Cẩn làm sao cam lòng!

Sinh nhật dì mà anh ta không tới, chẳng biết thiên hạ sẽ đồn đại ra sao.

Mọi kế hoạch anh ta vất vả sắp xếp cũng sẽ đổ sông đổ bể.

Chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra!

Lục Cẩn lập tức gửi lại tin nhắn lấy lòng:

——Dì đừng giận, cháu chỉ nói đùa thôi mà. Noãn Noãn không sao cả, đang chọn váy và làm tóc đây, bọn cháu nhất định sẽ đến đúng giờ để chúc mừng dì ạ!”

Cất điện thoại, Lục Cẩn lập tức gọi người mang váy đến, còn gọi cả đội ngũ trang điểm đến biệt thự, làm cho Úc Noãn Noãn ra một hình dạng có thể coi là "ra người".

Úc Noãn Noãn ánh mắt trống rỗng như búp bê vô hồn, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Dù vậy, Lục Cẩn vẫn chưa yên tâm.

Trước khi ra khỏi cửa, anh ta đeo cho cô ta bộ trang sức phối với váy dạ tiệc, bóp cằm cô ta, nhìn người trong gương mà cảnh cáo:

“Noãn Noãn, khó khăn lắm mới cho cô ra ngoài, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Nếu chọc tôi giận, hậu quả thế nào, cô biết rõ đấy.”

Trong ánh mắt trống rỗng kia, nỗi sợ hãi dần dần hiện lên.

Úc Noãn Noãn hoảng hốt gật đầu liên tục:

“Tôi... Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời... làm ơn, đừng đối xử với tôi như vậy nữa, làm ơn…”

...

Phó Vận Nghi chỉ liếc sơ dòng tin nhắn Lục Cẩn gửi đến, rồi tiện tay quăng điện thoại cho Chu Dục Phong – đang đợi bên cạnh như một chú chó con ngoan ngoãn.

Bà xoay cổ qua lại để ngắm đôi hoa tai ngọc trai yêu thích, miệng lại lẩm bẩm đầy bất mãn:

“Tên tiểu tử thối, hôm nay là sinh nhật mẹ mà còn bắt mẹ diễn vai ‘dì ghẻ độc ác’ nữa chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-232-tat-ca-la-do-gen-vo-dung-tu-ba-con-ma-ra.html.]

Nếu không phải vì con là con trai ruột, mẹ đã táng cho mấy cái rồi!”

Chu Dục Phong cười tít mắt, chụp lại tin nhắn Lục Cẩn gửi, liền gửi cho Vân Mộ Kiều xem, rồi nịnh mẹ mình:

“Con biết mà~ mẹ là người tốt nhất trên đời này, mẹ là số một luôn đó!”

Phó Vận Nghi hất tay đẩy anh ra, khinh khỉnh nói:

“Tốt cái đầu con ấy! Mẹ dạy dỗ con tử tế đến thế, mà con lại thành một đứa ‘trai ngoan mê gái có chồng’! Chậc, đúng là phế vật nhỏ!”

Càng nói càng tức, Phó Vận Nghi bèn túm lỗ tai Chu Dục Phong mà mắng tiếp:

“Làm cái ‘tiểu tam’ cũng không nên hồn, mẹ đúng là uổng công truyền gen đẹp trai cho con!

Cũng tại cái gen ‘phế vật’ mạnh mẽ từ ba con, nên hai đứa con trai mấy chục tuổi đầu rồi mà chưa có nổi mối tình đầu! Mẹ chỉ muốn được làm mẹ chồng một lần thôi, mà khó vậy sao?!”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chu Dục Phong nhăn nhó đau đớn, kêu gào:

“Mẹ ơi mẹ ơi, nhẹ tay thôi, mẹ vặn tai con rớt ra bây giờ!!”

Phó Vận Nghi chẳng những không buông tay, mà còn vặn mạnh hơn.

Vừa kéo tai vừa mắng tiếp không thương tiếc:

“Con nhìn xem Trì Tiện nhà người ta kìa! Con trong bụng vợ đã biết tìm bạn gái rồi!

Còn con, hai mấy tuổi đầu, ngoài cái Makka Pakka gì đó, con biết cái gì nữa hả?!”

“Vừa nghe tin Mộ Kiều đi du học, cái thằng Trì Tiện kia cứ cách ba hôm lại bay sang đó, như thể phải đánh dấu lãnh thổ tuyên bố chủ quyền vậy. Còn con thì sao? Suốt ngày bay nhảy khắp thế giới, nhưng dứt khoát không dám đặt chân đến nước Y một lần!”

“Nói đi, sao con lại vô dụng đến thế?”

“Thích người ta mà ngay cả can đảm theo đuổi cũng không có!”

“Con không lấy được vợ thì thôi đi, nhưng cũng khiến mẹ không thể làm mẹ chồng của Kiều Kiều!”

“Con có biết Thôi Phương Phi đã khoe khoang trước mặt mẹ bao nhiêu lần rồi không?!”

“Aaaa!!!”

Tiếng hét thảm thiết của Chu Dục Phong vang dội từng hồi.

Phó Vận Nghi lúc kích động là ra tay không biết nặng nhẹ.

“Mẹ ơi, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút thôi!”

“Đây là tai con ruột của mẹ chứ không phải bao cát để mẹ trút giận đâu mà đánh vậy đâu!”

Chu Dục Phong khó khăn lắm mới gỡ được tai mình ra khỏi bàn tay sắt của mẹ.

Phó Vận Nghi vung tay, liếc mắt khinh thường:

“Vô dụng!”

Chu Dục Phong vừa xoa tai vừa lén lút lùi dần về phía cửa.

“Mẹ cứ từ từ trang điểm nhé, con ra xem anh con về chưa.”

Nói xong, anh ta chuồn nhanh như một làn khói.

Không chạy là anh có cảm giác mình sẽ c.h.ế.t trong tay mẹ mình thật đấy!

Chu Dục Phong đi một vòng quanh sảnh tiệc mà chẳng thấy bóng dáng Chu Dục Bá đâu cả.

Thấy lạ, anh liền gọi điện cho anh trai mình.

“Anh à, anh đang ở đâu vậy? Tiệc sắp bắt đầu rồi, anh còn không về là mẹ lại nổi trận lôi đình nữa đó!”

Chu Dục Bá hạ giọng nói: “Tối nay có nhiệm vụ phải ra ngoài tác chiến, không về mừng sinh nhật mẹ được rồi. Em giúp anh giải thích với mẹ nhé.”

Nói xong, không chờ Chu Dục Phong phản đối, anh ta lập tức cúp máy.

“Này! Anh…”

Chu Dục Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tức đến nỗi giậm chân.

Bắt anh ta đi báo cho Phó Vận Nghi là Chu Dục Bá không về dự sinh nhật bà, chẳng khác gì cầm đèn đi vào nhà xí – muốn c.h.ế.t à?!

Anh ta vội vàng gọi lại cho anh trai, nhất quyết phải để anh mình tự đi giải thích.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

‘Sorry, you...’”

Chu Dục Phong: “…”

Tay nắm chặt thành nắm đấm.

Hết người này đến người khác coi anh là cái gì vậy chứ?

Mạng của anh cũng là mạng người đấy nhé!

 

Loading...