Bạch Nguyệt Quang - Chương 238: đừng giận em, được không?
Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:35:14
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn tình tứ, tựa vào nhau đi xuống cầu thang, Vân Mộ Kiều nhìn mà chẳng thấy lạ chút nào.
Thế giới này vốn đã hoang đường.
Cho dù họ có đi xuống cầu thang trần chuồng, cô cũng thấy là bình thường.
Vân Mộ Kiều cảm thấy Úc Noãn Noãn làm gì cũng đều là bình thường, nhưng khi nhìn cô ta chào hỏi, nói chuyện với những ông chủ lớn trong giới thương mại, cô lại thấy rất không bình thường.
Khi đi qua Vân Mộ Kiều, người đang giúp tiễn những vị khách cuối cùng, Úc Noãn Noãn từ trong lòng Lục Cẩn ló đầu ra, liếc nhìn cô, ánh mắt vừa đắc ý lại vừa ghen tị.
Vân Mộ Kiều không thèm để ý, chỉ liếc nhìn Lục Cẩn, biểu cảm của anh ta có vẻ khó chịu, dáng đi thì có chút bất thường.
Cô mỉm cười, nói: “Lục tổng, anh định đưa vợ chưa cưới về nhà sao?”
“Nếu vậy, tôi sẽ bảo người thông báo bác sĩ đến nhà anh, tránh để mất công.”
Cô nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Lục Cẩn, nhưng lại lén nắm chặt tay.
Vân Mộ Kiều cười càng rạng rỡ hơn.
Cô nhìn Úc Noãn Noãn, đôi mắt đầy hận thù, nói: “Cô Úc, lần sau ra ngoài nhớ đeo xích cho Lục tổng, kẻo lại tiếp tục vào nhầm phòng gây chuyện cười.”
“Hôm nay cô Tiền rộng lượng, không so đo với Lục tổng.”
“Không thì với những việc Lục tổng làm tối nay, anh ta lại phải vào đồn cảnh sát ngồi một lúc nữa rồi.”
Cách âm của phòng khách không tốt.
Úc Noãn Noãn không ra ngoài, nhưng cô ta vẫn biết chuyện gì đang xảy ra bên cạnh.
Về hành động của Lục Cẩn xông vào phòng thay đồ nữ, cô ta đương nhiên rất tức giận.
Nhưng khi sự việc liên quan đến Vân Mộ Kiều, cô ta cảm thấy không phải Lục Cẩn sai, mà là âm mưu của Vân Mộ Kiều.
Cô ta nắm lấy áo khoác của Lục Cẩn, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Vân Mộ Kiều, lạnh lùng nói: “Chỉ là sự vu cáo của một kẻ vô sỉ thôi, Tiền Oánh là loại què quặt gì mà cũng xứng đáng lọt vào mắt của Lục Cẩn chứ?”
Lục Cẩn hợp tác với câu nói một cách bất thường:
“Người tôi yêu là Noãn Noãn.”
Úc Noãn Noãn nghe thấy câu này, càng trở nên đắc ý.
Cô taưỡn ngực, dù mặt và tay bị thương nhưng không ảnh hưởng đến sự thể hiện của cô ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cô ta khiêu khích nhìn Vân Mộ Kiều: “Nghe thấy chưa? Anh ấy yêu là tôi!”
Vân Mộ Kiều có vẻ hơi ngạc nhiên.
Thì ra Úc Noãn Noãn đã tiêu tốn 10% vận khí của mình chỉ để nghe được lời yêu từ miệng Lục Cẩn!
Nếu không phải vì thời điểm và hoàn cảnh không phù hợp, cô thực sự muốn vỗ tay khen ngợi Úc Noãn Noãn.
Quá tốt.
Đỡ để cô ta làm loạn vô lý.
Dựa vào hệ thống của mình, cô ta gây ra tội ác, tổn thương người vô tội.
Nụ cười của Vân Mộ Kiều dường như chứa đựng một chút chân thành.
“Vậy thì chúc mừng cô Úc đã đạt được mong muốn, mong hai người bên nhau trọn đời, trăm năm hạnh phúc.”
Tôn trọng, chúc phúc, khóa chặt.
Thấy Vân Mộ Kiều không hề tức giận, Úc Noãn Noãn càng tức giận hơn.
Cô ta giận dữ ném một câu "Cần gì cô phải nói", sau đó kéo Lục Cẩn đi nhanh ra khỏi Chu gia.
Vân Mộ Kiều nhìn băng vải được băng bó rất đẹp trên cánh tay cô ta, mỉm cười vẫy tay với bóng dáng đang rời đi.
Khi khách khứa gần như đã đi hết, Lệ Hoài lặng lẽ bước đến bên cạnh Vân Mộ Kiều.
Ánh sáng phía chân trời đã tắt đi.
Nhưng cả hai đều biết, thảm họa đêm nay vẫn chưa kết thúc.
Lệ Hoài cười khẽ, khuôn mặt trắng như giấy nửa ẩn nấp trong bóng tối, cùng với mái tóc vàng nổi bật, trông như một ma cà rồng.
Anh ta nhìn về hướng xảy ra vụ nổ, rồi hỏi Vân Mộ Kiều:
“Cô Vân, cô nghĩ sao về món quà tôi tặng này?”
Vân Mộ Kiều như thể không hiểu ý anh ta, không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói: “Anh Lệ, đã muộn rồi, tiệc cũng kết thúc, xin mời về cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-238-dung-gian-em-duoc-khong.html.]
Lệ Hoài không để ý đến sự lạnh nhạt của Vân Mộ Kiều.
Anh ta tự nhiên tiến lại gần tai Vân Mộ Kiều, giọng nói u ám tiếp tục:
“Cô Vân, cô nghĩ người tiếp theo sẽ là ai?”
Lời nói là dành cho Vân Mộ Kiều, nhưng ánh mắt anh ta lại rơi vào Trì Tiện đứng bên cạnh.
Lệ Hoài giống như đối xử với một người tình, dùng ngón tay tinh nghịch xoa nhẹ vào má Vân Mộ Kiều .
Ánh mắt anh ta hoàn toàn không che giấu sự điên cuồng.
Anh ta l.i.ế.m môi, cười quái dị: “Cô Vân, cô là một đối thủ rất đáng gờm.”
“Tôi đã lâu rồi chưa cảm thấy phấn khích như vậy.”
“Vì vậy, cô nhất định, nhất định phải kiên nhẫn một chút, chơi hết mình với tôi nhé.”
Vân Mộ Kiều nhướn mắt, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Thế sao?”
“Tôi lại không muốn anh cứ như một con sên, lúc nào cũng vướng víu trước mặt tôi.”
“Ghê tởm!”
Cô nắm lấy ngón tay Lệ Hoài, vặn ngược lại, rồi đá vào hạ bộ anh ta.
Hoàn toàn không để ý đến hành động của mình có thô lỗ đến đâu.
Nhưng Lệ Hoài lại thích nhất là l.i.ế.m m.á.u ngay tại vết thương.
Chút kháng cự của Vân Mộ Kiều trong mắt anh ta chỉ như trò chơi trẻ con mà thôi.
Anh ta dễ dàng hóa giải mọi động tác của cô.
Lệ Hoài bắt lấy tay Vân Mộ Kiều, kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n cô lại, rồi áp sát cổ cô, mê mẩn hít một hơi thật sâu.
Anh ta hưởng thụ nhắm mắt lại, mỉm cười.
“Cô Vân, lần trước cô không b.ắ.n trúng trái tim tôi, đó là sai lầm lớn nhất của cô.”
“Cơ hội như vậy, hiếm có khó tìm lắm đó.”
“Cô muốn làm tôi bị thương lần nữa, thì không thể đâu… a!”
Chưa dứt lời, anh ta đã đưa tay che mắt phải, đau đớn lùi lại mấy bước.
Trì Tiện đứng bên cạnh Vân Mộ Kiều, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lệ Hoài, vung tay phải lên.
Rồi anh quay sang nhìn Vân Mộ Kiều, ánh mắt ngay lập tức ngập tràn vẻ tủi thân.
“Kiều Kiều, anh không muốn gây chuyện, nhưng anh ta động vào em, đó đều là lỗi của anh ta.”
“Em giận anh ta, đừng giận anh nhé~
“Kiều Kiều, tay anh đau quá, em thổi giúp anh đi~”
Không hề giống chút nào với vẻ hung dữ vừa rồi.
Vân Mộ Kiều cẩn thận nắm lấy tay phải của Trì Tiện, thổi một hơi vào mu bàn tay anh.
Giống như dỗ dành một đứa trẻ, cô nhẹ nhàng nói: “Cơn đau bay đi rồi…”
Rồi không thèm ngẩng đầu lên, đối mặt với Lệ Hoài đang trừng mắt nhìn, cô nói:
“Lệ Hoài, tôi không quan tâm anh có giỏi giang thế nào ở nơi khác, nhưng khi tới Tân Hải, anh phải tuân thủ quy tắc nơi này, nếu không sẽ phải trả giá như lần trước và hôm nay vậy.”
Trì Tiện kiêu ngạo gọi người tới và ra lệnh cho Lệ Hoài rời đi.
“Đã muộn rồi, tiễn khách về.”
Lệ Hoài trừng mắt nhìn Trì Tiện, vẻ mặt dữ tợn.
Một lúc sau, anh ta bất ngờ thu lại toàn bộ khí tức thù địch, quay người rời đi vội vã.
Giữa đường còn giật giật vài cái như phát bệnh.
Vân Mộ Kiều nắm tay Trì Tiện, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Lệ Hoài rời đi, ánh mắt cô đầy vẻ hiểu rõ.
—— Lệ Hoài đang lên cơn nghiện.