Bạch Nguyệt Quang - Chương 248: Thật ra tôi nghi ngờ Trì Tiện đã lén triệt sản từ lâu rồi

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:43:18
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùng Một Tết.

Các cô, chú, bác của Trì Tiện đều trở về Núi Ỷ.

Họ sống khắp mọi nơi, kinh doanh với đủ ngành nghề khác nhau, cả năm hiếm khi có dịp tụ họp đông đủ. Nhưng chính họ cũng là lực lượng hậu thuẫn vững chắc giúp Trì gia nhiều năm liền giữ vững vị thế đứng đầu trong giới hào môn tại Tân Hải.

Mấy chục người, từ già đến trẻ, sum vầy một nhà, tiếng cười nói rôm rả, không khí vô cùng náo nhiệt.

Với tư cách là cặp vợ chồng son mới cưới, Vân Mộ Kiều và Trì Tiện nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của đại gia đình này.

Cũng không phải vì có ác ý gì.

Chẳng qua là tò mò muốn tám chuyện tình yêu của hai người, hỏi han chuyện chuẩn bị hôn lễ tới đâu rồi, có cần giúp đỡ gì không.

Và đương nhiên không thể thiếu chuyện... lo lắng cho thế hệ cháu chắt vẫn chưa thấy bóng dáng của cả hai.

Cả nhà còn tranh cãi rất nhiều về chuyện con của Vân Mộ Kiều và Trì Tiện sau này sẽ mang họ gì.

Có người cho rằng nên theo họ Trì, có người lại ủng hộ họ Kiều, tranh cãi mãi không thôi. Nhưng có một điều tất cả đều đồng tình — họ Vân thì tuyệt đối không xứng với con cháu nhà họ Trì.

Cãi tới cãi lui, cuối cùng cả đám lại phát hiện: họ gì cũng không quan trọng.

Quan trọng là... sinh mấy đứa mới là chuyện lớn!

Miễn là đẻ đủ nhiều, muốn mang họ gì thì mang!

Thế là tiêu điểm tranh cãi của cả nhà từ chuyện con cái mang họ gì lại chuyển sang đề tài... nên sinh mấy đứa mới hợp lý.

“Anh thấy nhất định phải sinh ba đứa! Hưởng ứng chính sách ba con của nhà nước! Hơn nữa, Trì Tiện cũng là một người có ba anh em, chắc chắn hiểu rõ cái lợi khi có ba đứa con.”

“Ba đứa thì nhiều quá! Sinh nhiều vậy không tốt cho sức khỏe của Kiều Kiều đâu. Trì Tiện nhà mình là do Trì Dị và Trì Ninh là cặp sinh đôi long phụng, không đẻ cũng không được. Theo em thấy, sinh hai đứa là đủ rồi. Một trai một gái, hợp lại thành chữ ‘tốt’ là đẹp nhất. Nếu sinh hai cô con gái cũng tốt, đều là ‘áo bông nhỏ tri kỷ’. Nhưng mà nếu ra hai thằng con phá của… haiz, coi như em chưa nói gì.”

“Mấy người toàn nghĩ theo ý mình, không ai chịu nghĩ đến cảm nhận của Kiều Kiều hết. Tôi đoán Kiều Kiều chắc thích chỉ sinh một đứa thôi, con một thì sẽ được nhận trọn vẹn tình yêu!”

“Mấy cái ý kiến đó chỉ là chữa ngọn không chữa gốc, cách giải quyết triệt để nhất là sinh một lần tám đứa, mọi vấn đề đều giải quyết dứt điểm trong một lần!”

Người nói ra ý kiến "một thai tám đứa" lập tức bị cả nhà ném đá te tua.

Cả nhóm cãi nhau chí chóe, ai cũng nói như pháo nổ, không ai thèm để cho Vân Mộ Kiều và Trì Tiện có cơ hội mở miệng.

Vân Mộ Kiều thật sự rất muốn lên tiếng: “Thật ra con đang ngồi đây mà, mọi người cãi nãy giờ không ai nghĩ đến chuyện có thể trực tiếp hỏi con với Trì Tiện à?”

Mọi người thì chẳng ai nghĩ đến việc hỏi Kiều Kiều, chỉ có Cố Mẫn Mẫn là tò mò tới hỏi cô một câu:

“Kiều Kiều à, mình cũng thấy họ ‘Vân’ nghe hơi cấn cấn sao đó, sao cậu không đổi sang họ ‘Kiều’ luôn đi? Theo họ dì Kiều chẳng phải hay hơn à?”

Vân Mộ Kiều chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không mấy bận tâm.

“Họ tên chỉ là một cái danh xưng thôi, không phải chuyện gì to tát.”

“Hơn nữa cái tên ‘Vân Mộ Kiều’ đã theo mình hơn hai mươi năm, nếu đổi tên thì rất nhiều giấy tờ và chuyện liên quan cũng phải thay đổi theo, tốn thời gian và công sức vô cùng.

Thay vì phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa đó, mình thà dùng thời gian ấy ở bên Trì Tiện còn hơn.”

Cố Mẫn Mẫn nghe xong ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng có lý.

Đổi họ thì đúng là chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng ba chữ “Vân Mộ Kiều” đã gắn với quá nhiều điều, đổi rồi thì phiền phức thật.

Trong khi cuộc tranh luận nên sinh mấy đứa vẫn chưa đi tới đâu, mọi ánh mắt lại chuyển sang nhìn Cố Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, cháu là bạn thân của Kiều Kiều, cháu thấy Kiều Kiều muốn sinh mấy đứa?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bị gọi tên bất ngờ, Cố Mẫn Mẫn như thể học sinh bị bắt quả tang yêu đương sớm, lập tức rút tay khỏi tay Cố Chính.

Cô liếc nhìn người lớn vừa hỏi, rồi lại liếc sang Vân Mộ Kiều đang hơi bất lực bên cạnh.

Thẳng thừng nói: “Cháu đoán Trì Tiện kiểu yêu mù quáng chắc sẽ không nỡ để Kiều Kiều chịu khổ mang thai chín tháng mười ngày để sinh con đâu, nên sẽ chọn không sinh luôn!”

Nghĩ một lát, cô lại bổ sung: “Thật ra cháu nghi Trì Tiện đã âm thầm… triệt sản rồi ấy chứ.”

Ngay lập tức, tiếng xôn xao vang lên khắp phòng.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Trì Tiện… đúng nghĩa đen là nhìn xuống dưới.

Bao gồm cả Vân Mộ Kiều.

Trì Tiện thì không bận tâm.

Anh mềm nhũn như không có xương, ôm lấy Vân Mộ Kiều, cằm tựa lên vai cô, tủi thân nói: “Kiều Kiều, họ nhìn anh chằm chằm kìa…”

Vân Mộ Kiều: “…”

Nhìn thế này… đúng là có vẻ anh đã triệt sản thật ấy chứ…

Cuối cùng, chính Thôi Phương Phi là người phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-248-that-ra-toi-nghi-ngo-tri-tien-da-len-triet-san-tu-lau-roi.html.]

“Thôi nào, bọn trẻ còn trẻ lắm, mới đăng ký kết hôn, còn chưa tổ chức đám cưới, giờ nói chuyện con cái thì hơi sớm quá.”

“Với lại, sinh hay không sinh, sinh mấy đứa là chuyện của tụi nó, chỉ cần chúng sống hạnh phúc, sống vui vẻ là tụi mình – đội người lớn – đã yên tâm rồi.”

Thôi Phương Phi còn len lén nhéo eo Trì Yến Tiêu một cái.

Trì Yến Tiêu đau đến nhăn cả mặt, vội vã gật đầu hùa theo: “Phải phải phải, đúng rồi, ý kiến đó rất đúng!”

Ngay sau đó, Thôi Phương Phi nhanh chóng chuyển chủ đề, bắt đầu kể mấy chuyện thú vị xảy ra trong năm qua ở Tân Hải, còn nhắc đến cả chuyện sáng sớm hôm nay Lục Cẩn đưa vợ chưa cưới của mình vào bệnh viện tâm thần.

Hiển nhiên, dù là già hay trẻ, nam hay nữ – thì tám chuyện vẫn luôn có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.

Chẳng mấy chốc mọi người đều bị cuốn vào câu chuyện mới, không còn ai bận tâm đến việc Trì Tiện có triệt sản thật hay không nữa.

Chỉ có Vân Mộ Kiều vẫn còn chút tò mò.

Cô ghé sát tai Trì Tiện, khẽ hỏi: “Anh thật sự không muốn có con, nên đã đi triệt sản rồi à?”

Trì Tiện chớp chớp mắt nhìn cô.

“Kiều Kiều, em muốn có con không?”

Vân Mộ Kiều suy nghĩ một lát.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng nếu tưởng tượng có một phiên bản chibi của Trì Tiện… hình như cũng dễ thương lắm chứ?

“Con của chúng ta, em đương nhiên sẽ mong chờ sự xuất hiện của nó.”

Trì Tiện cụp mắt xuống, giọng khẽ khàng như có chút buồn:

“Nhưng… anh lại muốn được độc chiếm tình yêu của Kiều Kiều.”

Vân Mộ Kiều khẽ bật cười, bất lực.

Cô nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại phía sau đầu Trì Tiện, cả hai cùng tựa vào nhau, không nói thêm lời nào.

Một lúc sau, Vân Mộ Kiều nhận được tin nhắn từ nước A.

Hoắc Kiêu – người mất tích suốt mấy ngày qua – đã được tìm thấy.

Nói chính xác thì… anh ta đã tự mình quay trở về.

Trợ lý Tiểu Hứa, người theo Hoắc Kiêu ra nước ngoài làm ăn, nói:

“Cũng không rõ trong mấy ngày mất tích ấy, anh Hoắc đã trải qua chuyện gì. Nhìn anh ấy vô cùng tàn tạ, như thể bị cướp bóc, mà cũng như bị... cưỡng bức, có khi là cả hai…”

Tiểu Hứa còn gửi cho Vân Mộ Kiều một đoạn video ngắn.

Trong video, có lẽ là khoảnh khắc Hoắc Kiêu vừa mới trở lại.

Anh ta trông vô cùng nhếch nhác, râu ria xồm xoàm, ánh mắt đờ đẫn, cả sống lưng cũng khom xuống, nhìn còn tuyệt vọng hơn cả lần định nhảy sông tự tử sáu năm về trước.

Vân Mộ Kiều chỉ xem qua một lần rồi lập tức thoát ra khỏi video.

Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa:

“Trông chừng anh ta, đừng để anh ta làm điều dại dột. Không được thì tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.”

Nếu đã có bệnh, thì nên chữa bệnh.

Tìm cô cũng chẳng ích gì.

Cô có thể giữ được một người không nhảy xuống sông, nhưng không thể giữ trái tim một người khỏi sự chìm đắm trong tuyệt vọng.

Chỉ vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Tiểu Hứa đã gọi điện tới.

Vân Mộ Kiều nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, do dự một lúc rồi đứng dậy, bước ra ngoài mới bắt máy.

Cô biết rõ, người gọi… không phải Tiểu Hứa, mà là Hoắc Kiêu.

Cô không lên tiếng.

Đầu dây bên kia cũng lặng thinh.

Một lúc rất lâu sau, mới vang lên tiếng nghẹn ngào như muốn vỡ tan:

“Xin lỗi.”

Hoắc Kiêu nghẹn ngào khóc trong điện thoại suốt một hồi, khiến lòng Vân Mộ Kiều trở nên phức tạp.

Cuối cùng, cô chỉ nói một câu duy nhất:

“Hoắc Kiêu, hãy nhìn về phía trước.”

 

Loading...