Bạch Nguyệt Quang - Chương 261: ép chó vào ngõ cụt, chắc chắc sẽ bị cắn.
Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:54:18
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Cẩn bị Lệ Hoài ném vào hầm của câu lạc bộ Lạc Nhật.
Trong căn phòng tối tăm không ánh sáng đó, suốt ba ngày dài, ngoài việc ăn uống và tiêm thuốc làm thư giãn cơ bắp, anh ta như bị cả thế giới quên lãng. Từ hoảng loạn, tuyệt vọng, anh ta dần trở nên tê liệt. Tất cả lý trí và sự bình tĩnh của anh ta đều thua trước cơn thèm khát "Pheromone".
Anh ta cảm thấy mình như đã chết, biến thành một xác c.h.ế.t chôn dưới lòng đất, thân thể bị sâu bọ ăn mòn. Đầu tiên là da thịt, sau đó là phổi, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng chẳng còn gì.
Nhưng do tác dụng của thuốc thư giãn cơ, anh không thể động đậy, không thể giơ tay lên để gãi ngứa. Anh ta chịu đựng, nước mắt nước mũi chảy ra, chịu đựng đến mức không thể kiểm soát được bản thân. Nhưng tất cả đều vô ích.
Trong không khí, mùi hôi thối kỳ lạ tràn ngập. Lục Cẩn ngâm mình trong đó, chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như vậy.
Anh ta gọi 1819 hệ thống, hy vọng sẽ có sự cứu rỗi. Nhưng kể từ khi anh ta bị ép phải hít "Pheromone", 1819 hệ thống không còn phản hồi gì nữa.
Hệ thống 1819 dường như là một thứ trong tưởng tượng của anh ta. Anh ta thậm chí cảm thấy như thể hệ thống chưa bao giờ tồn tại, và anh ta cũng chưa bao giờ là nhân vật chính trong câu chuyện. Nhưng khi anh ta cố gắng nói với Leo, người mang cơm đến cho anh ta về sự tồn tại của hệ thống, anh ta đã bị điện giật và bị cấm nói, từ đó anh ta hiểu ra rằng hệ thống thực sự đã tồn tại và anh ta đã từng là nhân vật chính trong thế giới này.
Nhưng thật tiếc, anh ta đã bị bỏ rơi.
Anh ta nhớ lại khi Lệ Hoài đưa "Pheromone" đến trước mặt anh ta, và những lời mà hệ thống đã nói với anh ta lúc đó.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện chất cấm! Phát hiện chất cấm!】
【Nếu kí chủ hít chất cấm, sẽ bị tước quyền nhân vật chính ngay lập tức, và mất đi sự bảo vệ của quy tắc thế giới và hào quang nhân vật chính!】
【Xin kí chủ ngay lập tức rời xa, tuyệt đối không được hít! Xin kí chủ ngay lập tức rời xa, tuyệt đối không được hít!】
Lục Cẩn biết trằng, anh ta không thể, không nên, không được đụng vào "Pheromone".
Nhưng anh ta không thể thoát khỏi.
Anh ta cảm nhận rõ ràng "pheromone" xâm nhập vào cơ thể mình.
Lời cầu xin đầy nước mắt của anh ta không hề có tác dụng, chỉ càng làm Lệ Hoài thêm điên cuồng.
Ngày càng nhiều tinh thể màu hồng tạo thành một giấc mơ màu hồng cho anh ta.
Nơi đó ngọt ngào và yên bình, tĩnh lặng và dễ chịu.
Ngay cả cơn đau xé lòng do hệ thống buộc phải tước đi cũng được biến thành sự âu yếm mà anh ta đã ao ước từ lâu, như thể Vân Mộ Kiều đang vuốt ve anh ta.
Nhưng sau giấc mơ ngắn ngủi, là một thực tế đầy đau đớn.
Trong ba ngày, anh ta đã không ít lần cầu xin Leo, người mang thức ăn và nước cho anh ta: "Làm ơn, cho tôi một ít 'pheromone', chỉ một chút thôi.”
"Xin anh nhắn với Lệ Hoài, tôi đã đưa cho anh ta cách chế tạo, xin anh ta tha cho tôi đi, làm ơn..."
Leo trả lời: "Anh Lục, ông chủ nói rồi, cần phải để anh trải qua nỗi đau mà anh ấy từng chịu đựng, như vậy anh mới có thể hiểu được sự tốt đẹp mà trước đây anh ấy đã dành cho anh."
Lục Cẩn hối hận.
Hối hận vì lòng tham.
Hối hận vì đã mạo hiểm với cọp.
Ngày 22 tháng 3, buổi trưa.
Lục Cẩn cuối cùng cũng bước ra khỏi Lạc Nhật sau khi đã tắm rửa sạch sẽ.
Anh ta mặc một bộ vest không vừa vặn, toàn thân khom xuống, với chiều cao gần một mét chín, trông vô cùng gầy gò.
Ánh nắng rực rỡ và mạnh mẽ.
Nhưng anh ta chỉ cảm nhận được sự lạnh buốt.
Lục Cẩn tránh mặt người khác, lẩn trốn trong bóng tối, loạng choạng đi tới xe của mình.
Ngồi vào ghế lái, tay anh ta run lên dữ dội.
Anh ta cúi đầu trên vô lăng, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh ta mở điện thoại gọi một tài xế thay thế.
Anh ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, anh ta đã không thể rời bỏ "pheromone" nữa.
Tài xế thay thế đến rất nhanh, đi một chiếc xe đạp điện gập.
"Xin chào, tôi là tài xế thay thế mà anh gọi.”
"Chiếc Rolls-Royce Phantom của anh quá đắt, tôi không dám lái. Hay là anh hủy đơn rồi gọi lại tài xế khác nhé?"
Lục Cẩn dựa vào thân xe, chuyển sang ghế sau, co người lại ở vị trí xa nhất khỏi ghế lái.
Anh ta giơ tay che mắt, khuôn mặt đầy mệt mỏi.
Giọng nói run rẩy nói: "Không sao đâu, anh cứ lái đi, nếu có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm."
Nghe vậy, tài xế lái thay mới dám mạnh dạn khởi động xe, lái chiếc Rolls-Royce Phantom đắt đỏ ra khỏi bãi đậu xe của Lạc Nhật.
Đi được nửa đường, khi chờ đèn đỏ, tài xế lái thay liếc nhìn phía sau nhiều lần.
Lục Cẩn không thể nào bình tĩnh đối mặt với ánh nhìn của người khác.
Anh ta cảm thấy rất bất an, cúi đầu, luôn có cảm giác như tài xế Tiểu Ngô đã phát hiện anh ta là một kẻ nghiện.
"Thưa anh, hôm qua chúng ta có gặp nhau không?"
Lục Cẩn tránh ánh nhìn của đối phương, nhẹ giọng nói: "Không, anh nhận nhầm người rồi."
Tài xế tiểu Ngô mỉmcười ngây ngô, xoa xoa đầu.
"Thật vậy sao?”
"Hôm qua tôi tham gia đám cưới của cô Vân và Trì thiếu, tôi thấy một người giống hệt anh, chẳng lẽ không phải anh sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-261-ep-cho-vao-ngo-cut-chac-chac-se-bi-can.html.]
Lục Cẩn trong lòng bỗng dưng hoảng loạn.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mặt bên của tài xế tiểu Ngô: "Người đó là ai?"
Tài xế tiểu Ngô không hề hay biết trả lời: "Là CEO của Tập đoàn Úy Lam, Lục Cẩn, anh quen không?"
Lục Cẩn trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi lo lắng.
Thảo nào…
Thảo nào anh ta bị Lệ Hoài giam trong Lạc Nhật ba ngày, trong điện thoại không có lấy một tin nhắn hỏi thăm anh ta ở đâu.
Thì ra Lệ Hoài đã chuẩn bị trước rồi.
— Tìm một người giống hệt anh ta, thay thế anh ta.
Anh ta thậm chí không dám tưởng tượng, nếu anh ta không nhượng bộ, điều gì sẽ xảy ra.
Liệu có thể bị thay thế hoàn toàn bởi một người khác?
Vậy là anh ta lại phải sống cả đời ở nơi tối tăm không ánh sáng ấy, như một con giòi?
Tài xế tiểu Ngô hoàn toàn không cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi của Lục Cẩn.
Anh ta tiếp tục nói: “Không thể không nói, Lục Tổng thật sự rất tuấn tú, tiếc là tôi chỉ là một tài xế lái thay nhỏ bé, không có cơ hội tiếp cận để nói chuyện với anh ấy.
“Là vì lần trước nhận đơn của cô Vân, đúng lúc xe cô Vân gặp sự cố, tôi giúp đỡ một tay, nếu không thì tôi đâu có cơ hội tham dự một đám cưới sang trọng như vậy.”
“Anh giống hệt Lục Tổng, lại còn lái chiếc Rolls-Royce Phantom đắt tiền này, chẳng lẽ anh là anh em song sinh của Lục Tổng sao?”
“Im miệng!” Lục Cẩn không kìm được mà gầm lên.
Mỗi câu nói của tài xế tiểu Ngô như một quả b.o.m sắp nổ vào điểm nhạy cảm của Lục Cẩn.
Làm anh ta đau đầu đến mức như muốn nổ tung.
Tài xế tiểu Ngô bị dọa sợ, run lên một cái rồi vội vã nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi, anh đừng giận, đừng cho tôi đánh giá thấp nhé, làm ơn…”
Trong lúc nói, tiểu Ngô lại đạp ga, lái chiếc xe qua ngã tư một cách ổn định.
Một lúc lâu sau, tài xế tiểu Ngô không nhận được câu trả lời từ Lục Cẩn, tưởng như c.h.ế.t chắc, anh ta từ gương chiếu hậu liếc nhìn Lục Cẩn.
Bỗng dưng tim anh ta giật thót.
Nhìn Lục Cẩn đang toát mồ hôi lạnh và co giật, tài xế tiểu Ngô thử hỏi: “Thưa anh, tôi thấy anh có vẻ không khỏe, có cần tôi đưa ông đi bệnh viện không?”
Lục Cẩn ôm lấy cơ thể, cuộn tròn trên ghế.
Cảm giác khó chịu này lập tức kéo anh ta như thể trở lại tầng hầm của Lạc Nhật.
Tối tăm, bẩn thỉu, anh ta giống như một con giòi…
Tiếng của tài xế tiểu Ngô vang lên, có lúc gần, có lúc xa.
Anh ta nghiến răng, ép mình phải bình tĩnh lại: “Im miệng! Lái xe của anh đi!”
Tài xế tiểu Ngô lại run rẩy một cái, im lặng không dám nói thêm lời nào nữa.
Sau khi đưa Lục Cẩn về nhà, tài xế tiểu Ngô vội vàng lên xe đạp điện gập và chạy đi, không dám nhận tiền bo.
Mãi cho đến khi ra khỏi khu biệt thự, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, dừng lại một chút.
Anh ta vỗ n.g.ự.c tự an ủi trái tim nhỏ bé của mình.
Nhìn quanh một vòng, chắc chắn đã an toàn, rồi anh ta lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vân Mộ Kiều.
— Bà chủ, đơn hàng của bà đã giao xong, xin bà ký nhận!
Kèm theo là một đoạn âm thanh.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Vân Mộ Kiều vừa mới chạy vài vòng ở trường đua ngựa với bạn bè trong giới, chuẩn bị cùng nhau đi ăn trưa, nhìn thấy tin nhắn của Ngô Lý, liền cười và chuyển cho anh ta một khoản tiền.
— Về nghỉ ngơi đi.
Ngô Lý không hề lừa dối Lục Cẩn.
CEO của Úy Lam và Thâm Hải “Lục Cẩn” quả thật đã tham dự đám cưới của Vân Mộ Kiều và Trì Tiện.
Chỉ có điều… người đến không phải là Lục Cẩn .
Mà là Cẩm Dương, người đội lên tên và gương mặt của Lục Cẩn , mặc bộ đồ và giày của Lục Cẩn , mang điện thoại và thiệp mời của Lục Cẩn .
Lệ Hoài muốn dùng chiêu này để qua mặt mọi người, đúng lúc lại cho Vân Mộ Kiều một cơ hội đ.â.m sau lưng anh ta.
Ép chó vào ngõ cụt, sẽ bị chó cắn lại.
Tin rằng chẳng bao lâu nữa, Lục Cẩn sẽ cùng đường.
Ngô Lý nhìn dãy số trên màn hình, vui mừng không thể ngừng cười.
— Cảm ơn bà chủ, nếu lần sau có công việc tương tự, nhớ gọi tôi nhé!
Vân Mộ Kiều không trả lời nữa.
Sẽ không có lần sau đâu.
Rất nhanh.
Rất nhanh thôi sẽ kết thúc.