chớp mắt lặng  vài giây,  bật thốt lên: “.....Hả? Cái gì cơ?”
 
  thể tin  tai .
 
Dương Diệu Tổ từ nhỏ  là một kẻ lêu lổng, chẳng màng học hành. Bố   bỏ tiền  gửi  một trường trung cấp nghề, mà  cần     đủ điều kiện  , thậm chí còn chẳng rõ  thể thi  nổi .
 
 nhíu mày: “Thế   vay tiền kiểu gì?”
 
Dương Đình Đình mỉm , nắng chiếu lên mặt cô , phủ một lớp ánh sáng trông như thánh nữ. 
 
“Thì  trả giúp  thôi.” Cô   với vẻ dửng dưng, như thể chuyện  vốn dĩ chẳng  gì to tát.
 
“Dù  thì  cũng chẳng tiêu gì nhiều. Làm nghề   cần mỹ phẩm, quần áo mới mặc  cũng dính bẩn, mua  gì cho phí tiền.”
 
“Sáng tối đều ăn ở nhà, trưa  về  thì tự  cái bánh ăn là no.”
 
Tính , cả tháng cô  chẳng tiêu đến mấy trăm tệ.
 
 càng  càng khó hiểu,  nhịn  hỏi: “Vậy   lụng vất vả như thế để  gì?”
 
Dương Đình Đình , mắt sáng rỡ: “Đương nhiên là để hiếu thảo với   ! Mỗi  đưa tiền cho , bà đều vui lắm.”
 
“...”  từng gặp nhiều mama boy, nhưng  thấy mama girl bao giờ.
 
Cô  hy sinh đến mức tự cảm động với chính  luôn .
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
 
3.
 
Trước khi chuyển nhà,  và Dương Đình Đình là hàng xóm. Với khả năng của cô ,    thể đỗ đại học và tìm một công việc xứng đáng hơn để phát huy giá trị của .
 
Vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cuộc đời cô    đổi  .   vẫn luôn   điều gì đó để giúp cô , dù chỉ là một chút.
 
Chỗ   cách quầy bánh của cô   xa. Hôm đó,  ghé qua thì trời bất chợt đổ mưa lớn. Cô  vội vàng đẩy xe ba bánh  bãi đỗ xe gần đó để tránh mưa.
 
Chúng  chạy  trung tâm thương mại để tránh mưa. Nhân cơ hội ,  kéo cô   dạo quanh khu thời trang và dùng  lời đường mật để dụ dỗ cô  thử quần áo.
 
Cô    gương, thấy  trong bộ trang phục mới mà mãi  nỡ cởi . Quả nhiên,   cô gái nào  thích cái , chỉ là  những   từng cho phép   yêu thương bản .
 
Ban đầu, cô  nhất quyết  chịu mua. Sau một hồi  thuyết phục cô  mới cắn răng trả giá với nhân viên bán hàng, cuối cùng mua  một bộ đồ giảm giá do hết size, tốn gần bốn trăm tệ.
 
Rời khỏi trung tâm thương mại cô  vẫn còn lưỡng lự, giọng đầy tiếc nuối: “Có thể   trả ? Tiêu nhiều tiền thế ,   mất cả buổi mới kiếm  ...”
 
 mỉm  hỏi: “   thích ?”
 
Cô  gật đầu thật mạnh.
 
Trên đường về, cô  liên tục mở túi  xem  xem  bộ đồ, vui vẻ  rằng  thích màu xanh nhất. Hồi nhỏ, cô  luôn ao ước  mặc những chiếc váy  như công chúa bước  từ truyện cổ tích, giống như các bạn học khác.
 
Nhìn cô  rạng rỡ,   cô  thật sự  vui.
 
Bộ đồ   quá đắt,    trong khả năng chi tiêu của cô .  chỉ mong qua bộ quần áo  cô   thể từ từ nhận  vẻ  của bản , để   trân trọng và yêu thương chính  hơn.
 
 vỗ nhẹ vai cô , khẽ khàng động viên: “Ăn mặc xinh  một chút, con  cũng sẽ tràn đầy sức sống hơn. Nhất định  đối xử  với bản .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-cua-toi-la-nguoi-ban-banh-trung/chuong-2.html.]
Cô   gật đầu lia lịa.
 
Thế nhưng, hôm  cô  vẫn mặc bộ quần áo cũ kỹ như  ngày.
 
 nhịn  , liền hỏi: “Cậu  mặc đồ mới ?”
 
Cô  ỉu xìu đáp: “Bị   tịch thu .”
 
 cứng họng: “Đó là quần áo của , bà   quyền gì mà lấy?”
 
Dương Đình Đình cắn môi cúi đầu, tay lăn bột nhanh hơn bình thường: “Mẹ  , bạn gái của  trai sắp đến  mắt,  thể để cô  tay   về. Bộ quần áo đó... xem như quà gặp mặt.”
 
“...”  sững sờ,  thể tin nổi.
 
Chuyện  mà cô  cũng chấp nhận  ?
 
 chỉ  thể kiên nhẫn khuyên nhủ:
 
“Đình Đình, đó là tiền  tự kiếm ,   quyền quyết định nó. Hơn nữa, mua quần áo cũng chỉ là một khoản chi tiêu hàng ngày thôi mà, chúng    mua đồ đắt. Cậu  thể giải thích rõ ràng với dì."
 
"Nếu dì thực sự  đồng ý, thì  cứ đừng để bà  thấy là ..."
 
Dương Đình Đình vốn là  dễ tính, ai  gì cũng gật đầu đồng ý.  nghĩ nếu phân tích  trái cô  chắc chắn sẽ hiểu .
 
 đột nhiên, sắc mặt cô   đổi. Không hề báo , cô  quát thẳng  mặt : "Giang Tần,   đủ ?!"
 
 sững sờ,     lỡ  câu nào chạm đến giới hạn của cô . 
 
Từ một con thỏ ngoan ngoãn cô  bỗng hóa thành một con gà trống xù lông, giọng  cao vút và sắc nhọn hơn bình thường:
 
"Cậu   kiếm tiền khó thế nào ? Bốn trăm tệ đó,   bán hơn hai trăm cái bánh trứng kẹp mới kiếm  !"
 
"Mẹ    tiêu pha hoang phí như , tức đến mất ngủ cả đêm!"
 
" vốn dĩ  thích bộ quần áo đó, tại   cứ  ép  mua?!"
 
“...” Cô  phát điên .
 
Ngay giữa phố xá đông đúc cô  gào lên với , chẳng buồn giữ thể diện cho cả hai. Khoảnh khắc đó,  mới nhận  cái gọi là ‘ cho cô ’ trong mắt , hóa   là sự phá hoại đối với đức tin của cô .
 
Từ nay về ,    lo chuyện bao đồng nữa. Học cách buông bỏ tâm lý thích giúp đỡ  khác và tôn trọng  phận của mỗi .
 
Vì chuyện  mà suýt nữa    trễ.
 
4.
 
Kim Đồng là đồng nghiệp  đối diện ,  công ty   một năm. Nghe  gia cảnh cô  cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng   lúc nào cũng  hàng hiệu.
 
Cô  cầm gương nhỏ dặm  lớp trang điểm, liếc  một cái đầy khinh miệt:
 
"Lại  mua bánh trứng kẹp đấy ?"
 
"Ngày nào cũng ăn mấy thứ rẻ tiền,  đúng là nghèo kiết xác."