Dương Đình Đình cắn chặt môi, mặt tái nhợt   nên lời.
 
Kim Đồng càng  nhạo dữ dội hơn. Biết   che chở cho , cô  hất cằm giơ một ngón tay nâng nhẹ chiếc túi  vai, khoe khoang đầy khiêu khích: “Cái túi  là quà tình nhân của  trai cô tặng  nhân ngày lễ tình nhân đấy, mấy chục ngàn tệ lận. Vừa nãy  đánh cô còn  dám dùng lực .”
 
Dương Đình Đình đờ đẫn tại chỗ, ánh mắt trống rỗng. Dường như cô  bắt đầu hoài nghi chính cuộc đời .
 
Bà Dương  đến cái túi  giá mấy chục ngàn, cơn giận bùng lên còn mạnh hơn cả khi thấy con gái  đánh: “Đồ hồ ly tinh, mày trả túi   cút khỏi nhà tao ngay!”
 
Bà   sang con trai, giận dữ hét lên: “Dương Diệu Tổ, chia tay ngay lập tức! Trước giờ  tốn bao nhiêu tiền cho nó, giờ bảo nó trả  hết đây!”
 
Dương Diệu Tổ thấy mất mặt  bạn gái, lập tức cau  gắt lên với : “Mẹ  cái gì thế? Đây là bạn gái con, con mua cho cô  ít đồ thì ? Đã tặng  thì còn đòi   gì?”
 
Nói xong,   liếc sang Dương Đình Đình. Lúc  vẫn đang co ro trong góc, nước mắt lặng lẽ rơi. Hắn nhíu mày khó chịu: “Chỉ  ,    xe điện đụng cũng  . Bây giờ Đồng Đồng chỉ vỗ nhẹ  mấy cái mà   quá lên ?”
 
Kim Đồng khoanh tay   màn kịch gia đình, trong mắt đầy vẻ hả hê. Sau đó cô  vắt túi LV lên vai, nhấc gót giày cao gót rời  mà  buồn ngoảnh .
 
 khi bước  cửa, cô  chợt khựng .
 
Ngay  mắt, chiếc xe ba bánh quen thuộc đang đỗ ở đó.
 
Trên  xe, dòng chữ đỏ "Bánh trứng kẹp"  nền trắng hiện lên rõ ràng.
 
Kim Đồng như  phát hiện  một trò đùa đặc biệt thú vị, bật  khinh bỉ  hét lớn  trong nhà: “Hóa  cô là  bán bánh trứng kẹp ? Thảo nào, mặc váy  hợp với cô , cô hợp với tạp dề hơn đấy.”
 
Cô   lạnh, hất cằm đầy vẻ trào phúng: “  một đồng nghiệp cũng rẻ tiền như cô, suốt ngày ăn bánh trứng kẹp.”
 
“…” Khoan ,  tự nhiên  lôi   chuyện ?
 
 vô tình chạm nhẹ  cánh cổng sắt, phát  một tiếng cạch giòn tan. Ngay lập tức, cả nhà họ Dương và Kim Đồng đồng loạt  đầu  .
 
 câm nín, chỉ  ngửa mặt than trời.  chỉ định hóng chuyện, chứ   ý tham gia  mớ hỗn loạn ...
 
"Giang Tần?" Bọn họ đồng thanh gọi tên . Ánh mắt mỗi  một kiểu khác , đầy vẻ kỳ quặc.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
 
Kim Đồng nhíu mày khó chịu, giọng đầy bất mãn: "Cô  gì ở đây?"
 
Dương Diệu Tổ vẫn đang cố gắng dỗ dành Kim Đồng, nhưng bà Dương thì như thể  phát hiện  một vùng đất mới.
 
Bà  bỗng nở một nụ  đầy thiện chí, khóe miệng nhếch cao: "Ơ kìa, chẳng  là Tiểu Giang ? Lớn thế   ?"
 
Vừa , bà   nhanh chóng bước về phía .
 
 cố gắng giữ nụ  lịch sự, lặng lẽ lùi  một bước: "Chào dì ạ."
 
  kịp phản ứng, bà   nhanh tay túm lấy cổ tay  giọng niềm nở: "Tiểu Giang , cháu  bạn trai ?"
 
 giật , đáp theo bản năng: "Dạ…  ạ."
 
"Thế cháu thấy thằng Diệu Tổ nhà dì thế nào?" Bà  lập tức kéo  về phía con trai  giọng  đầy vẻ nhiệt tình, như thể đang cố gắng thuyết phục một thương vụ lớn: 
 
"Diệu Tổ , đàn ông  thể chec chìm vì một  phụ nữ ."
 
"Tiểu Giang xinh hơn nó nhiều,  thật thà  lo toan cuộc sống nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-cua-toi-la-nguoi-ban-banh-trung/chuong-4.html.]
 
"Người  quen  từ bé, ghép đôi là hợp nhất!"
 
 hốt hoảng rút tay  như  điện giật,   cứng đờ. Bên ,   câu nào  kích thích Kim Đồng, nhưng cô  trừng mắt   với đôi mắt trợn to như chuông đồng.
 
Bỗng nhiên, từ góc nhà vang lên một giọng  u ám, chậm rãi nhưng đầy sức sát thương: "Mẹ , Giang Tần  nghiệp cao học đấy."
 
Căn nhà im lặng vài giây.
 
Bà Dương vỗ nhẹ lên vai ,  xòa: "Không , nhà  kén con dâu nhưng  kén bằng cấp."
 
7.
 
 giữ nguyên nụ  gượng gạo nhưng vẫn lịch sự.
 
Bà Dương , bà đang tuyển phi tần đấy ? Có bao giờ   xem con trai  là hạng  gì ?
 
Mấu chốt là… Dương Diệu Tổ còn chần chừ một chút.
 
Hắn    từ  xuống , đánh giá một lượt. Vì hôm nay  chỉ mặc quần áo đơn giản để dọn dẹp nhà cũ nên trông chẳng  gì nổi bật,   rõ ràng  để mắt đến .
 
Trong khi đó, Kim Đồng mặc áo hai dây và đeo khuyên tai to bản, trông  trẻ trung  sành điệu.
 
"Mẹ,   thể im lặng  ?!" Dương Diệu Tổ lập tức chạy theo Kim Đồng, lúc  đang lạnh mặt bước .
 
Hắn  dứt khoát lái thẳng chiếc Mercedes, chạy song song với cô   con đường làng nhỏ hẹp:
 
"Đồng Đồng, em định  ?"
 
"Đồng Đồng,    … Đừng giận nữa,   lúc nào cũng  em đừng để bụng mà."
 
Bà Dương thấy con trai   về phe , tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Bà  bèn rút chiếc dép  chân, nhắm thẳng Kim Đồng mà ném.
 
Ai ngờ  muộn một bước…  lúc đó, Dương Diệu Tổ đột ngột xuống xe kéo Kim Đồng  trong,  nhấn ga lao thẳng . 
 
Bà Dương tức đến thở   , chỉ  gào lên giữa sân: " sinh  cái loại con trai gì thế !  là nghiệp chướng mà!"
 
Lúc , bà  mới sực nhớ — À, vẫn còn đứa con gái ngoan đây mà.
 
Dương Đình Đình lấy mu bàn tay lau mạnh nước mắt, giọng nghẹn : "Mẹ, con  ."
 
Bà Dương  con gái, mặt lộ vẻ hài lòng: "Vẫn là con hiểu chuyện nhất. Nếu  trai con   một nửa sự hiếu thảo của con thì   mấy."
 
Bà    về hướng chiếc Mercedes  rời , than thở:
 
"Bây giờ nó  bạn gái , chắc tiền bạc cũng  con hồ ly tinh  rút cạn."
 
"Không    nó còn bao nhiêu tiền. Có đủ tiêu với   đói ..."
 
"Trong nhà thì dốc hết tiền lo cho nó, đến nỗi  cũng chẳng dám mua một cây kem giữa mùa hè nóng nực thế ..."
 
Vừa , bà    động tác lau nước mắt.