Chương 2
 
 nắm chặt điện thoại, mặt lạnh tiếp tục .
 
Mỗi bình luận  đó của Trần Vãn Vãn đều khe khẽ tâng  lên, đồng thời đá thẳng  .
 
Cô  bảo  thường tỏ thái độ kiêu ngạo, mặt lạnh với   còn lén lút bắt nạt cô .
 
Đọc tới đây  chỉ thấy buồn .
 
Rõ ràng  chỉ thích ở một , còn mặt lạnh là thói quen của .
 
Sao lọt  miệng cô ,  thành   là kẻ bắt nạt cố ý?
 
Trần Vãn Vãn càng về  thì chẳng còn giả vờ nữa.
 
Cô  sang cầu cứu dân mạng:
 
“Bực thật. Cô  chỉ vì may mắn mà  công ty lớn,  cứ sỉ nhục  như ?”
 
“Ai  cách giúp  tẩn cô  ?”
 
“Hay là  cướp luôn chỗ thực tập của cô , thấy ?”
 
  màn hình điện thoại, hít một  thật sâu.
 
Quen   ba năm,  vẫn luôn nghĩ về cô  với ấn tượng .
 
Giờ phút   mới nhận     nhầm .
 
Cô  nếu  thích công việc đó thì  thẳng một tiếng,  cần  đ.â.m  lưng  ?
 
 bực đến khó chịu mãi  nguôi.
 
Lúc đó sếp nhắn cho , báo  công việc  cần  phụ trách ngày mai.
 
Chiều hôm đó   nhờ sếp giữ chỗ cho Trần Vãn Vãn, và chị  đồng ý.
 
Giờ   rút  lời đó.
 
Khi nhận  tin nhắn,  bắt đầu gõ phím:
 
“Chị Trương, cái bạn thực tập sinh hôm nay  lẽ  đến .”
 
“Bạn   việc, thôi khỏi giữ chỗ cho bạn  nữa nhé.”
 
Chị Trương hiểu chuyện, trả lời: 
 
“Ừ, chị  . Nếu    em nhớ giới thiệu cho chị.”
 
 đồng ý liền.
 
Nói vài câu với sếp xong định  ngủ, bỗng Trần Vãn Vãn nhắn tin cho :
 
“Tiểu Kỳ,  ngủ ?”
 
“Tớ suy nghĩ  , tớ vẫn   . Cậu gửi cho tớ WeChat của sếp   , tớ  tự liên hệ.”
 
 lập tức đề cao cảnh giác,   mở app  tiếp.
 
Nhìn  đó, cơn giận  bùng lên trong .
 
 mở  bài đăng, bên trong   thêm nhiều bình luận mới.
 
Không ngờ thật sự    đưa  cao kiến cho Trần Vãn Vãn:
 
“Cậu  để cô   đuổi việc   cướp vị trí  cô ?”
 
“Nếu là trường hợp thứ nhất, thì ẩn danh gọi điện đến công ty của cô  báo cáo. Nếu là trường hợp thứ hai,     điện thoại hoặc WeChat của sếp cô   .”
 
“Chỉ cần   là dễ thôi, âm thầm  cô  nhân phẩm  vấn đề, để công ty sa thải  tự  ngoi lên…”
 
Đọc xong  chỉ thấy ghê tởm.
 
Không ngờ thật sự   ngu xuẩn như Trần Vãn Vãn , còn bày cho cô  chiêu trò .
 
May mà vẫn  cư dân mạng thấy chướng mắt, nổi giận phản bác:
 
“Chẳng lẽ chỉ   thấy chủ thớt   kỳ lạ ? Đọc hết cả bài chỉ thấy  mùi ghen tị. Bạn cùng phòng  lòng giới thiệu công việc,  cần gì  nghi ngờ ác ý như ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-cung-phong-la-nguoi-phan-dien/chuong-2.html.]
“Đã thế còn  cô  mất việc để  thế chỗ?”
 
Bình luận   gần ba trăm lượt thích.
 
 chẳng mấy chốc Trần Vãn Vãn  phản công:
 
“Cô  giới thiệu cho  công việc rách nát thế mà  còn  cảm ơn ? Thế chẳng  ác ý rõ ràng  , còn gọi là  lòng cái quỷ gì?”
 
“Không hiểu gì thì đừng  đây tìm cảm giác tồn tại!”
 
Sau đó, Trần Vãn Vãn xóa sạch  bình luận chửi cô .
 
Bây giờ cả phần bình luận  mùi hôi thối khó ngửi.
 
 cau mày, lửa giận bốc thẳng lên.
 
Thấy   trả lời tin nhắn, Trần Vãn Vãn  gửi tiếp:
 
“Cậu thấy tin nhắn  ? Sao  trả lời tin nhắn của tớ?”
 
“Cậu   ngủ sớm thế, đừng giả vờ   thấy nhé.”
 
Ngày , mỗi  cô   chuyện  đều thấy  thoải mái, nhưng cũng  để ý.
Giờ nghĩ , trong giọng điệu  luôn ẩn chứa ác ý, khiến   nghẹn ngào khó chịu.
 
Trầm mặc một lúc,  mới trả lời:
 
“Xin  nhé Vãn Vãn,  vẻ suất thực tập   đầy .”
 
“Họ  tuyển nữa ,  tự tìm  app tuyển dụng .”
 
Tin nhắn  gửi , một tiếng hét chói tai xé toang sự yên tĩnh trong ký túc xá.
 
Giờ   mười một giờ, các bạn khác đều ngủ từ sớm.
 
 vốn chỉ định dùng điện thoại  chuyện với cô .
 
Ai ngờ Trần Vãn Vãn nóng nảy, nhảy xuống giường, vén thẳng rèm của .
 
Cô bật đèn,  phịch lên giường :
 
“Tiểu Kỳ, rốt cuộc   ý gì đây?”
 
“Không    sẽ giữ chỗ cho  ? Sao tự dưng  đổi ý?”
 
Trần Vãn Vãn hoảng hốt, bàn tay túm chặt chăn của   buông.
 
 bình tĩnh  dậy,  thẳng  mắt cô , giọng mang chút áy náy:
 
“Cũng chẳng còn cách nào. Họ  tìm  thực tập sinh ,   thể bắt họ nhận thêm  nữa.”
 
“Mình cũng chỉ là một thực tập sinh thôi,   quyền quyết định thêm bớt .”
 
Sắc mặt Trần Vãn Vãn lập tức trở nên khó coi.
 
Trong lòng  khẽ  lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, đặt tay lên vai cô , dịu giọng an ủi:
 
“Thật   thấy công ty đó cũng bình thường thôi. Hôm nay chẳng   còn chê mức lương hai nghìn  thấp ? Không  cũng . Trên app tuyển dụng còn đầy việc,  cứ từ từ mà tìm.”
 
Nghe , Trần Vãn Vãn thoáng ngẩn .
 
Cô  nắm chặt váy ngủ, ấp úng mở miệng:
 
“ mà… dù  lãnh đạo của  cũng  ở công ty lớn,   thất tín như thế? Hay là…  gửi WeChat của chị  cho  , để  tự  chuyện với chị ?”
 
Nói xong, Trần Vãn Vãn ngẩng đầu, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương.
 
 tia tính toán trong đáy mắt vẫn   bắt gặp rõ ràng.
 
 chỉ cần liếc qua  đoán  cô   gì.
 
Khóe môi  nhếch lên, dứt khoát từ chối:
 
“Không  . Dù  chị  cũng là sếp của ,   thể tùy tiện đưa WeChat của chị  cho  khác.”
 
   xong, Trần Vãn Vãn há miệng, còn định gặng thêm.
 
 lập tức kéo rèm, nở một nụ :
 
“Chuyện thực tập xin  nhé, coi như   từng  gì. Khuya ,   ngủ.”