Chương 4
 
Chiều hôm đó, tâm trạng  nhẹ nhõm hơn hẳn.
 
Mãi cho tới bốn giờ,   trở  trường để lên lớp.
 
Vì tới sớm nên  chọn một chỗ  ở hàng .
 
Vừa chuẩn   xuống thì cửa   đẩy .
 
Trần Vãn Vãn bước , phía  còn  vài  bạn cùng lớp.
 
Vừa  thấy , sắc mặt cô  lập tức sầm xuống.
 
Cô  bước nhanh tới,  chắn ngay  mặt, giọng sắc bén chói tai:
 
“Tô Tử Kỳ! Chúng  là bạn học, còn là bạn cùng phòng.  rốt cuộc  đắc tội gì với cô, mà cô  bày trò hãm hại  như ?!”
 
Cô  gần như gào thét.
 
Hôm nay vốn là tiết học chung, cả lớp hơn một trăm    giảng.
 
Tiếng hét  vang lên, lập tức thu hút  bộ ánh mắt.
 
 lạnh lùng nheo mắt,  bật dậy, đối diện ánh  căm hận của cô :
 
“Hãm hại gì cơ? Cậu  rõ  xem nào.”
 
Khóe môi Trần Vãn Vãn nhếch lên đầy mỉa mai:
 
“Cô còn dám chối ?”
 
“Để  hỏi, tại  cô lừa   rằng chỗ thực tập  tuyển nữa, rõ ràng họ vẫn đang tuyển! Cô lừa gạt  như , chẳng  là cố tình bày mưu,   mất mặt ?”
 
“Khó trách ba năm nay  ở ký túc luôn thấy  thoải mái, khi thì đồ đạc mất, khi thì đồ ăn bỗng dưng sinh giòi… hóa  đều là cô giở trò!”
 
Cô   định giở chiêu cũ, đổ bẩn hết lên đầu .
 
  dễ nuốt trôi.
 
Khóe miệng  nhếch lên,  lạnh:
 
“Cô  bằng chứng ? Không bằng chứng thì là vu khống.     thể kiện cô!”
 
Trần Vãn Vãn đắc ý rút điện thoại, dí sát  mặt :
 
“Cô tự xem ! Chính lãnh đạo của cô  chỗ thực tập vẫn còn!”
 
 liếc màn hình một cái, khoanh tay, ánh mắt thẳng thắn đối diện cô :
 
“Ồ? Cô lấy  WeChat của sếp  từ ?  nhớ rõ   bao giờ gửi cho cô mà.”
 
Cô  thoáng sững , vội rụt tay về:
 
“Chuyện đó  quan trọng, cô đừng  đánh trống lảng!”
 
 lập tức quát lớn:
 
“Không quan trọng ? Cô lén lút lấy WeChat của sếp , qua mặt  để hỏi thẳng chị . Vậy ai mới  vấn đề? Ai mới là kẻ tâm cơ?”
 
Tiếng  vang vọng khắp giảng đường, khiến  khí bỗng chốc im lặng.
 
Mọi  đều  chấn động.
 
Thấy tình hình căng thẳng, mấy bạn cùng lớp quen  vội chạy đến can ngăn:
 
“Sắp  học ,  gì về ký túc xá . Biết  chỉ là hiểu lầm thôi.”
 
“ đấy, lát nữa thầy đến sẽ phiền phức lắm.”
 
 Trần Vãn Vãn  chịu, gạt tay   , tiếp tục xông lên:
 
“Không !   hỏi rõ ở đây. Nếu   hỏi, chẳng  thực tập của    cô  phá hỏng  ?!”
 
 lập tức đáp trả:
 
“Cái gì mà thực tập của ? Vốn dĩ đó là chỗ do  giới thiệu,    thì cô  gì  cửa  công ty nào gọi phỏng vấn!”
 
Bình thường  tính khí hiền, ai nhờ  thì giúp.
 
 hôm nay, Trần Vãn Vãn chắc chắn  ngờ   cứng rắn đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-cung-phong-la-nguoi-phan-dien/chuong-4.html.]
 
Sắc mặt cô  đỏ bừng, tức đến giậm chân:
 
“Mẹ nó! Rõ ràng là cô chơi   , chứng cứ bày  đó, cô còn  chịu nhận! Cô còn   hổ  hả?!”
 
Mấy bạn  phía  cô  thoáng đổi sắc mặt.
 
Có   với Vãn Vãn bước lên:
 
“ đấy,  cũng thấy đoạn chat , Tử Kỳ,   thế quả thật  đúng.”
 
Lại  vài giọng phụ họa:
 
“Thôi nào  cứ xin   , đừng cãi nữa, cãi nữa thì   học ?”
 
“Phải ,  .”
 
Không khí trong lớp dần nghiêng về phía Trần Vãn Vãn.
 
Đối diện ánh mắt đắc ý của cô ,  bật  lạnh, sải bước tiến  gần,  thẳng  mắt cô :
 
“Xin ?   sai thì xin  cái gì?!”
 
“Muốn  xin  ư, đừng hòng!”
 
Thấy  mạnh mẽ như , Trần Vãn Vãn càng tức giận.
 
Cô  nghiến chặt môi, trừng mắt   đầy oán hận:
 
“Được lắm, Tô Tử Kỳ! Giờ thì cô còn cứng miệng . Để xem mai  cô  còn bình thản nổi !”
 
Cô  khoanh tay, ánh mắt kiêu căng:
 
“Cô chắc    nhỉ? Những chuyện cô   đều kể hết với lãnh đạo của cô . Ngày mai, cô chờ mà  đuổi ! Công ty lớn như thế   thể giữ một  như cô chứ!”
 
 chỉ nhún vai, xòe tay, bình thản :
 
“Vậy ? Vậy thì  chờ.”
 
Trần Vãn Vãn còn định  tiếp, đúng lúc , điện thoại  để  bàn bỗng reo lên.
 
Cô   ngay cạnh đó, liếc màn hình  phá lên :
 
“Haha! Có vẻ chẳng cần đợi tới mai . Bây giờ cô sẽ  đuổi luôn đấy! Đây chẳng  là sếp cô gọi tới ?”
 
Chưa kịp để  phản ứng, Trần Vãn Vãn  giật phắt lấy điện thoại, nhanh chóng bấm  và bật loa ngoài.
 
Cô  còn lắc lắc chiếc điện thoại  mặt , đắc thắng vô cùng.
 
 điều cô  mong đợi   xảy .
 
Đầu dây bên , giọng sếp vang lên rõ ràng:
 
“Tử Kỳ, mấy phương án dạo  em   .”
 
“Công ty  bàn bạc, quyết định tháng  sẽ tăng cho em thêm một nghìn tiền lương. Em thấy thế nào?”
 
Khoảnh khắc , cả giảng đường lặng ngắt như tờ.
 
Mọi ánh mắt đều dồn hết về phía chúng .
 
Vẻ mặt đắc ý của Trần Vãn Vãn lập tức biến sắc.
 
Cả gương mặt cô  lúc trắng bệch, lúc xanh mét, giống như   tát liên tiếp mấy cái.
 
Cô   hồn  lập tức hét lên:
 
“Không! Không thể nào!”
 
Cô  gào  điện thoại:
 
“Chị… chị là lãnh đạo của cô  thật ? Chẳng lẽ chị  định đuổi cô  ? Nhân phẩm cô  tệ hại thế,  bao nhiêu chuyện bẩn thỉu như ,   thể  đuổi chứ!”
 
 bình tĩnh  cảnh cô  phát điên,  từ từ bước lên, đẩy mạnh một cái đoạt  điện thoại.
 
Khóe môi  nhếch lạnh:
 
“Trần Vãn Vãn, cô nghĩ  là ai? Chỉ bằng vài câu bịa đặt     đuổi việc? Cô quá ngây thơ .”
 
Đôi mắt Trần Vãn Vãn trợn trừng, cả  loạng choạng suýt ngã.