Chương 6
 
Ánh mắt    về phía Trần Vãn Vãn dần dần mang theo sự khinh bỉ.
 
Dù , đây cũng là  đầu tiên cả lớp  chứng kiến một   chuyện  mà còn dám chạy đến  mặt nạn nhân đòi  rõ trắng đen.
 
Trước những lời bàn tán, mặt mày Trần Vãn Vãn khó coi đến cực điểm.
 
Cả  cô  run rẩy, cúi gằm đầu, chỉ mong  thể rời khỏi nơi .
 
Mãi đến khi thầy giáo bước ,  cả cố vấn cũng tới, màn kịch ầm ĩ mới coi như chấm dứt.
 
Chúng  đều  đưa về văn phòng.
 
Trong văn phòng,  khi hỏi rõ ngọn ngành, thầy cố vấn yêu cầu Trần Vãn Vãn xin  .
 
Bằng chứng  rành rành, cô  chẳng còn lời nào để chối cãi.
 
Lúc , Trần Vãn Vãn  bình tĩnh .
 
Dưới sự khuyên giải của thầy cố vấn, cô  lặng lẽ bước đến  mặt , khẽ :
 
“Tiểu Kỳ, …  chỉ là nhất thời hồ đồ,   thể tha thứ cho  ?”
 
Trên mặt cô  vẫn in hằn vết tát,  qua quả thật  chút đáng thương.
 
 trong lòng   chẳng gợn chút thương hại nào.
 
Vừa ,   lướt thấy bài đăng  của cô .
 
Rõ ràng cô    nhận  thực tập,  mà vẫn  cam lòng    , cứ mong   đuổi việc, để bản  khỏi sốt ruột tìm chỗ .
 
Như  mà còn   tha thứ ư?
 
Khóe môi  nhếch lên đầy lạnh lẽo:
 
“Trần Vãn Vãn, cô đừng nghĩ chỉ cần xin  thì  chuyện sẽ xong.”
 
“Cô  chỉ ác ý nghi ngờ, còn vu khống khiến  suýt mất việc.”
 
“Nếu  nhờ lãnh đạo tin tưởng , cho  cơ hội giải thích, hôm nay chẳng  cô  đạt  mục đích  ?”
 
Nói xong,   thẳng qua bờ vai cô , ánh mắt kiên định hướng về phía thầy cố vấn:
 
“Thưa thầy, em yêu cầu nhà trường  thông báo kỷ luật, buộc cô   công khai xin . Nếu , em sẽ báo cảnh sát!”
 
Sắc mặt Trần Vãn Vãn tái mét.
 
Thầy cố vấn thì thoáng do dự:
 
“Chuyện  tuy nghiêm trọng nhưng  đến mức  báo cảnh sát,  là…”
 
Cô  vội vàng chen ngang, lắp bắp:
 
“Tiểu Kỳ,    cũng ,   thể bồi thường tiền! Chỉ cần đừng thông báo kỷ luật, thế thì    còn xin việc kiểu gì, còn  nghiệp kiểu gì nữa!”
 
Cô  cuống quýt đến mức  năng loạn xạ.
 
 hất tay, lạnh nhạt:
 
“Hôm nay cô tìm đến ,   nghĩ tới danh tiếng của ? Cô còn cố tình chờ lúc đông  mới chạy tới gây chuyện, chẳng  là cố ý ?”
 
Nói   cúi xuống, ánh mắt gắt gao khóa chặt cô :
 
“Thế nào? Cô dám  mà  dám nhận ?”
 
“Cô   nghiệp ,   công ty nhận, thì liên quan gì đến .  chỉ cần cô  trả giá cho việc  !”
 
Chân Trần Vãn Vãn mềm nhũn, ngã quỵ ngay tại chỗ.
 
Thấy thái độ  kiên quyết, thầy cố vấn báo cáo sự việc lên hiệu trưởng.
 
Để tránh rắc rối nếu đưa  pháp luật, ngay ngày hôm , nhà trường   thông báo kỷ luật.
 
Vài ngày liền, diễn đàn trường đều bàn tán sôi nổi:
 
“Thông báo phê bình còn thêm cả kỷ luật,   nặng tay quá ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-cung-phong-la-nguoi-phan-dien/chuong-6.html.]
“Cảm giác như cô  chỉ đăng bài than vãn thôi,  sự việc   đẩy  xa ?”
 
Có  lập tức phản bác những lời lẽ bao che đó:
 
“Là cô  tự gây chuyện lớn. Nếu  lôi  giữa giờ học, thì  chẳng  chuyện gì.”
 
“  mặt hôm đó, xử lý như     quá. Nếu để cô  thành công, bạn cùng phòng   mang tiếng  muôn đời .”
 
“ thế, vu khống   ăn trộm đồ, còn    bỏ thứ bẩn thỉu  đồ ăn,  kể còn  cướp việc  của  , kết bạn với cả lãnh đạo của   để bêu . Chuyện  mà còn nhẹ ư?”
 
“Nghe   liên lạc của lãnh đạo cũng là cô  lén  trộm điện thoại  khác mà  .”
 
Trên mạng lời  tiếng  đủ kiểu.
 
Mấy ngày đó, trong trường   cũng bàn tán chuyện .
 
Không chịu nổi ánh mắt chỉ trỏ, Trần Vãn Vãn quyết định xin bảo lưu, tạm nghỉ học.
 
Sau khi  chuyện lắng xuống, bạn cùng phòng của  nhắc , ai nấy đều hả hê.
 
Khi  trở về ký túc, họ đang bàn tán về Lâm Vãn Vãn.
 
Lâm Duyệt  bạn cùng phòng kéo tay , :
 
“Thật   đây cô  thường     với bọn , bảo  cao ngạo, mặt lạnh, coi thường cô .”
 
“Cô  còn suốt ngày    mất đồ,  còn tin thật, ai ngờ hóa  chỉ là tưởng tượng…”
 
 vốn quen sống khép kín, ít  thiết với ai, trong ký túc nếu   chuyện gì thì  cũng  chủ động giao tiếp, quan hệ với họ cũng chỉ xã giao.
 
Nghe ,  chỉ mỉm  nhạt,   sang  việc của .
 
Trong mắt , những   cũng chẳng hơn gì Trần Vãn Van , gió chiều nào theo chiều đó, thích kết bè kết nhóm.
 
Mấy hôm  còn vui vẻ   với Vãn Vãn, giờ thì thi  kể tội cô .
 
Trong lòng , họ với cô  chẳng khác  là bao.
 
Sau , Trần Vãn Vãn  còn trở  trường nữa.
 
Một tuần , chuyện  cũng    quên dần.
 
 thì vẫn như , mỗi tuần ba ngày đến công ty thực tập để tích lũy kinh nghiệm.
 
Một năm ,  thuận lợi  nghiệp và   chính thức ở công ty lớn.
 
Ngày lễ  nghiệp, Trần Vãn Vãn cũng xuất hiện.
 
So với một năm , cô  gầy gò hơn hẳn, gương mặt chẳng còn chút tự tin ngạo nghễ nào.
 
Dù tỏ   bận tâm, nhưng vẫn cố ý tránh né ánh mắt .
 
Có bạn học ghé tai  thì thầm:
 
“Nghe  , cô   gia đình đuổi  khỏi nhà .”
 
“Năm ngoái xin nghỉ học mà   với cha , cầm tiền học phí  chơi suốt một năm,   phát hiện.”
 
“Cậu xem,     hối cải, cứ  tự chuốc họa.”
 
“Giờ thì  ,  đuổi khỏi nhà,   chỗ ở,   học còn  xin trợ cấp sinh viên…”
 
Những lời  đó,  cũng chẳng còn  lọt tai.
 
Bởi vì Trần Vãn Vãn  trở thành  quá xa lạ với , giữa chúng   còn thuộc về cùng một thế giới nữa.
 
  bước   cô  một bước, tiến  một cuộc sống mới.
 
Sực tỉnh , thầy giáo đang tổ chức cho cả lớp   hàng chụp hình.
 
 hướng mắt  ống kính, ôm bó hoa tươi, mỉm .
 
Tiếng hô vang lên:
 
“Nhìn qua đây nào! Ba, hai, một chúc mừng  nghiệp!”
 
“Chúc mừng  nghiệp!”
 
HẾT