Cô, một chiếc zombie nhỏ, đang giả vờ ăn mì gói một cách ngon nghẻ.
“Không sợ  bỏng ?” Hắn đột nhiên sát gần hỏi.
Cô sợ đến mức suýt ném cả tô mì ăn liền  mặt .
“Dọa em ?” Hắn  , ánh mắt lướt qua mặt cô, “Mì ăn liền   chế nước sôi xong, em   cảm giác gì ?”
Tất nhiên là chả  cái cảm giác đéo gì cả.
Mì ăn liền nhét  trong miệng vị  khác gì đang nhai một cành cây khô.
 để    nghi ngờ, cô vờ vịt   một động tác khoa trương: "Phù... nóng... nóng quá."
Hắn vỗ nhẹ đầu cô : “Nóng thì ăn từ từ thôi”.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Má ơi, cuối cùng cũng qua  cửa ải .
Mười một giờ tối,  đến giờ  ngủ nhưng cô  tỉnh táo một cách dị thường.
Không chỉ tỉnh táo  , cô thậm chí còn  thể  thấy rõ tiếng tim đập của bọn họ.
Cô phát hiện việc trở thành một zombie đều  những ưu và nhược điểm. Ưu điểm là cô  cần ngủ, đúng với kiểu   thức khuya lúc nào cũng hận  thể chơi điện thoại di động 24 giờ một ngày như cô quả là tuyệt vời.
 bây giờ,   điện thoại di động.
Thật trống trải, thật cô đơn.
Vào đêm đầu tiên ở căn cứ sống sót, với tư cách là mộtchiếc zombie nhỏ, cô  suy nghĩ  nhiều.
Ví dụ, khi nào cô sẽ trở thành một zombie chân chính?
Sau khi   biến thành zombie, liệu cô  mất trí và  tổn thương  khác ?
Nếu họ phát hiện  cô thực  là zombie, liệu họ   thịt cô ?
Hôm , Lăng Dịch đến ký túc xá của cô  sáng sớm.
Thực  khi còn là con ,  trai  đúng là gu của cô.
Dáng thì cao, khuôn mặt  trai nữa, quan trọng nhất còn  bảo vệ động vật và trẻ em. Quả thực chính là đại diện của con  bề ngoài cứng rắn bên trong dịu dàng.
Có thể cùng một  đàn ông như  yêu đương,  thật khẳng định mang  giác an  đỉnh của chóp luôn.
 bây giờ cô chỉ  tránh xa  càng xa càng .
Dù  thì tỉ lệ cao một đ.ấ.m của của  cũng  thể đập nát đầu cô đấy.
Đôi mắt  lướt quanh đám đông và cuối cùng dừng  ở chỗ cô.
Cô   vẻ vươn vai giãn cơ, ngáp một phát.
Sau đó, tiếng xương kêu lạch cạch.
Ơ,  khi trở thành zombie thì  loãng xương nhanh như  ?
“Tiểu Lắp Bắp, em qua đây.” Hắn vẫy tay với cô.
Cô thấp thỏm bước tới chỗ .
"Biết chữ ?"
Đại ca,  khi trở thành zombie,    nghiệp tại một trường đại học top đầu đấy. Anh nghĩ  mù chữ ?
Cô gật đầu.
"Viết vài chữ và cho  xem."
Cô duỗi tay, cầm bút, rồng bay phượng múa  lên giấy.
Một phút ...
Lăng Dịch vẻ mặt cạn lời  cô: "Đã là thế kỷ 21 ,  ngờ giáo dục còn  phổ cập  diện."
Cô:"……"
Ai  thể  cho cho cô  tại   khi biến thành zombie, ngay cả chữ cũng    ?
"Bắt đầu từ hôm nay, em học  cùng bọn nhỏ ." Lăng Dịch buồn   cô.
Là sinh viên  nghiệp một trường đại học danh tiếng, cô thực sự  nhanh chóng về nhà, lấy tấm bằng  nghiệp của   và ném  mặt  ghê.
 bây giờ cô chỉ  thể khiêm tốn gật đầu.
"Biết ......học!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-gai-zombie/chuong-3.html.]
Cô   rời .
Lăng Dật đột nhiên gọi  cô: "Sao mắt em lúc nào cũng đỏ thế? Ngủ  ngon giấc ?"
Cô   choáng váng.
Não  với tốc độ cao.
Nếu để lộ bí mật, cô  thể c.h.ế.t ngay tại chỗ đấy.
"... mới đến đây... ngủ...ngủ... quen"
Lăng Dật  cô một lúc,  rời  mà   gì.
Cô vuốt vuốt trái tim.
May mắn là zombie  đổ mồ hôi, nếu  mồ hôi đổ  cũng đủ để cô tắm một chầu.
Ai  thể  cho cô , cô  vượt qua hết quãng đường gian nan trong kỳ thi tuyển sinh đại học từ đời nào , mệt c.h.ế.t mệt sống học hết đại học, thế đéo nào bây giờ cô còn  học  chữ, học pinyin với mấy đưá con nít .
Cô cảm thấy như trí thông minh và nhân cách của    nhục gấp đôi.
Vì  ?
Vì cô thậm chí học  nhanh bằng các bạn nhỏ.
Giáo viên dạy  hôm nay là Lăng Dịch.
Hắn  chữ  “chó bò” của cô, khẽ mím môi mỏng: “Sao em thua cả mấy đứa nhóc ?”
Nói xong,  lấy  một quyển bài tập về nhà đưa cho cô xem.
Đứa nhỏ năm tuổi, chữ  gọn gàng.
Còn cô, chữ như gà bới.
Nỗi buồn của cô chảy ngược thành dòng sông .
Cô cúi đầu,  hổ đến mức  đội  quần.
Lăng Dịch tạm thời tha cho cô.
Đêm đến, cô đốt đèn chiến đấu.
Khi còn là một con , cô  bao giờ chịu thua cuộc, còn là kiểu càng đánh càng hăn.
Vì , dù  trở thành zombie, cô vẫn nên là giữ vững phẩm chất ưu tú như xưa .
Sau khi  hư đến tờ giấy thứ N, cuối cùng cô cũng   chữ “Lăng Dịch” một cách gọn gàng.
Bạn hỏi      tên  á hả.
Oh, bởi vì tên  là Huyên Sâm Đạp 禤靐龘
Vì cái tên  mà cô luôn trượt ngay từ vạch xuất phát so với các bạn khác trong các kỳ thi.
Người    nửa bài  còn cô vẫn đang vật lộn với cái tên của .
Xé xuống tờ giấy.
Viết tên Lăng Dịch  hề phức tạp chút nào.
Phức tạp là   hiểu lầm.
Hắn cầm mảnh giấy mà cô  tên , đôi mắt mờ mịt  rõ  đến bên cạnh cô, kiểu trông  khó xử nhưng   chút đắc ý.
Cô cà lăm hỏi : "Anh...tìm ... gì?"
“Tiểu Lắp Bắp.” Hắn cúi   cô.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nói nhảm, nếu   thấy đôi mắt đỏ và làn da trắng xanh của cô ở cự ly gần,  nghi ngờ mới lạ.
Tuy nhiên,   hiểu lầm tiếp.
“Tiểu Lắp Bắp, em thích  hả?”
Đầu cô cúi thấp hơn.
Bởi vì cô  thấy vết thương  chân .
Cô     thương khi nào, cũng  chịu xử lý, và giờ thì nó đang chảy máu.
Nhìn thấy máu, trong cơ thể cô dường như  một sự thôi thúc  thể kiểm soát .
Ngứa răng ghê.
Đôi chân  mặt cô giống như những chiếc móng lợn nướng, tròn trịa và mọng nước khiến cô nhịn    cắn thật mạnh.