Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-05-12 09:52:21
Lượt xem: 351

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 11 ( Bóng ma trong lâu đài)

Những nơi bỏ hoang như thế thường sẽ ma nương nhờ, gì là lạ. Trương Dĩ Quân dường như nghĩ như thế. May trí tuệ, vì trận đánh ở nhà nghỉ Chiêu Hồn, nghĩ chuyện hề đơn giản nữa. Ngô Hoài Sinh dường như điều gì đó, lúc về nhất định hỏi mới .

Nơi quỷ khí nồng nặc, nhà nghỉ Chiêu Hồn so với nơi thật sự còn kém xa. Trương Dĩ Quân cũng là bình thường, cho nên chỉ cảm thấy nơi âm khí nặng nề mà thôi. Nhìn những khóm Bỉ Ngạn chi chít, dường như mỗi một khóm đều sinh mệnh riêng của nó. 

Một lối mòn ở ngay cổng dẫn thẳng lâu đài, lối mòn chỉ tầm một mét và lát bằng đá, Trương Dĩ Quân chậm chạp từ từ . Mỗi một bước của đều cảm giác hàng ngàn con mắt đang chằm chằm dõi theo. Anh ngẩng đầu lên, ở phía lâu đài tầng một cánh cửa sổ mở toang. Dưới ánh trăng lờ mờ, thấy một bóng màu trắng đang đó, dường như đang xuống .

Vấp một viên đá nhỏ, đến lúc ngẩng đầu lên thì cái bóng biến mất.

Ngay lúc , Ngô Hoài Sinh đang lái xe của Trương Dĩ Quân đường. Bởi vì chờ cả buổi chiều vẫn thấy Trương Dĩ Quân . Dự cảm lành, hỏi bà chủ nhà nghỉ. Cuối cùng bà kể cho về truyền thuyết chuyến xe bus 44 . Chuyến xe ma chuyên chở những âm hồn ở cuối đường Vô Nhân đến ấp Đồng Tang. Mỗi ngày xuất phát lúc 6 giờ chiều và chỉ duy nhất bảy

Ngô Hoài Sinh đến bến xe bus, thế nào mà nhặt chìa khoá xe của Trương Dĩ Quân. Lúc tìm thấy chìa khoá xe còn vô cùng thắc mắc vì nhặt mất. lúc cúi xuống nhặt thì đụng trúng tay một cô bé...Cô bé là một linh hồn.

Thì là cô bé giữ chiếc chìa khoá của Trương Dĩ Quân nên mới lấy mất. Ngô Hoài Sinh ngẩng đầu lên, trời còn tối hẳn nên thấy rõ cô bé. Cô bé tầm tám chín tuổi, khuôn mặt xinh xắn với một đôi mắt ngơ ngác đượm buồn.

Ngô Hoài Sinh cảm ơn vội vã lấy xe, nhưng ngờ lúc lên xe thì thấy con bé phản chiếu trong gương chiếu hậu. Thì con bé theo nên bây giờ nó đang ở ghế . Dù con bé là một linh hồn ngơ ngác, căn bản khả năng hại ai. Nếu nó theo thì nhất định lí do nào đó. Mặc kệ, tìm Trương Dĩ Quân tính.

chạy khỏi đường Vô Nhân thì Ngô Hoài Sinh tịt đường. Bởi vì lúc nhập địa chỉ thì maps định vị ấp Đồng Tang. Đang lúc ngơ ngác thì nhớ tới cô bé , vì liền hiệu cho nó theo của Trương Dĩ Quân chỉ đường. Cả hai khỏi thành phố, bây giờ đang chạy con đường vắng vẻ lạnh lẽo hướng về ấp Đồng Tang.

Ấp Đồng Tang, Trương Dĩ Quân vẫn đang lâu đài. Mặt trăng vẫn như thế, hề đổi một chút nào. Không khí im lặng đến ghê rợn, cho dù nơi là nơi hoang vu nhưng vẫn thể thấy bất cứ âm thanh nào của côn trùng. Với kinh nghiệm của Trương Dĩ Quân, nơi mà tiếng côn trùng kêu thì chắc chắn là nơi đầy ma quỷ.

Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên một con quạ bay ngang qua đầu , nó kêu lên mấy tiếng bất thình lình khiến Trương Dĩ Quân giật cả . Khốn kiếp, còn cả quạ, chẳng lẽ gần đây xác c.h.ế.t . Quạ tượng trưng cho sự đen đủi, bởi vì nơi nào nó xuất hiện nhất định sẽ c.h.ế.t hoặc sắp chết. Quạ thể ngửi thấy mùi của xác chết, nên mỗi khi tiếng quạ kêu mới giật sợ hãi.

Tuy ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là như thế, nhưng thừa là nơi hề thiếu xác . Cứ cảm giác tới chỗ nào đó sẽ hàng tá bàn tay xương xẩu từ đất thò lên nắm lấy cổ chân . Đương nhiên là xuống kiểm chứng . Tuy rằng hiện tại còn gì, nhưng nghĩ là sẽ chuyện đó xảy .

truyện linh dị bảy năm, hôm nay mới phát hiện trí tưởng tương phong phú của hiện tại thật đáng sợ. Ma quỷ còn xuất hiện thì chính trí tưởng tượng của doạ cho mất mật

“Á...a...a...a!”

Trương Dĩ Quân hét ầm lên khuấy động cả gian yên tĩnh. Bởi vì mới ngẩng đầu lên thấy một cái bóng trắng xuất hiện ngay mặt . Khi bình tĩnh phát hiện thật nó chỉ là một tấm vải màu trắng gió đưa đến mà thôi. Bây giờ tấm vải đang gió lùa về một bên đất.

Thật là quỷ dị!

Rõ ràng cảm nhận chút gió nào, mà mảnh vải thể bay . Điều đó thôi thúc càng nhanh hơn, nhưng chỉ vài bước nữa thì một thứ giống như một bức tường vô hình cản . Bước nổi, cảm giác vô cùng mệt nhoài, đuối sức.

Vừa lúc định trở thì thấy tiếng cót két phát từ cánh cổng. Một cái bóng đen đang sừng sững giữa cổng ánh trăng mờ nhạt. 

“Ngô Hoài Sinh?”

Trương Dĩ Quân thấy bóng dáng quen thuộc nhưng dám , chỉ đề phòng hỏi. Giọng của bóng đen lạnh nhạt vang lên: “Vẫn còn sống ? Vậy mau về nhà thôi!”

là Ngô Hoài Sinh thật , hai chân Trương Dĩ Quân bắt đầu vận động hết tốc lực bước ngoài. xa nhưng vẫn tiếng đàn piano rõ mồn một. Tiếng đàn vang lên một cách sắt bén, giống như một sợi tơ bén đang cứa tai . Anh càng , tiếng đàn càng dồn dập, dồn dập....

Trương Dĩ Quân chịu nổi nữa, đầu . Từ bên ngoài hành lang dài lầu, một cái bóng trắng vụt qua nhanh. Tiếng đàn đang đến hồi cao trào, hệt như tiếng trống thúc giục hành hình. Hai mắt nhoè dần, phía là những hình ảnh ma quái kinh dị cứ xoay liên tục. Hô hấp trì trệ, cảm giác như sinh mệnh của đang dần lấy .

Ngay lúc cảm thấy như sắp c.h.ế.t thì lấy tay bịt hai tay . Những âm thanh dần mất , cảm giác như sinh mệnh của cũng dần tìm . Hô hấp cũng định trở , Trương Dĩ Quân nhắm nghiền hai mắt chậm rãi mở . Tất cả biến mất, chỉ còn khung cảnh như ban đầu. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-11.html.]

“Cậu cũng đủ liều mạng đó. Nếu như cho chỗ quỷ quái cũng sẽ .”

Ngô Hoài Sinh cổ Trương Dĩ Quân khẽ cau mày . Sau đó phóng tầm mắt thẳng toà lâu đài. Rõ ràng ánh mắt đó là sợ hãi, mà là một sự tò mò và ghét bỏ. Ngô Hoài Sinh thậm chí còn rốt cuộc bản bao nhiêu tuổi. Sống quá lâu ở cuộc đời , sớm còn gì khiến sợ hãi nữa.

Nếu về điều mà Ngô Hoài Sinh sợ hãi lẽ chỉ một, đó chính là sự bất tử của chính

Cả hai cũng ngoài, nhưng còn đến cổng rào thì hai họ đều thấy phía lưng ồn ào như một đêm hội, đến vài trăm . Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trương Dĩ Quân, cố gắng giữ bình tĩnh để kịp bước chân với Ngô Hoài Sinh. Vừa chạm đến cổng, hai con Bách Túc Long hai bên đang rục rịch di chuyển. tiếc là bọn chúng còn kịp Ngô Hoài Sinh tặng cho mỗi con một đạo bùa.

Sau khi hai khỏi cổng lâu đài. Rõ ràng gió nhưng cánh cổng tự động đóng một cái mạnh. Trương Dĩ Quân nhanh chóng nhảy tót xe, chỉ còn Ngô Hoài Sinh vẫn trong thêm một nữa. Xe chạy băng băng con đường vắng vẻ, bây giờ là hơn 9 giờ tối, ánh trăng cao lên đến đỉnh đầu.

Trương Dĩ Quân kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Hoài Sinh, nhưng Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời.

Trăng thể soi , chỉ đèn trong xe mờ nhạt. lúc xe vấp một ổ gà nên lắc, kính chiếu hậu trong xe cũng đung đưa, Trương Dĩ Quân thấy trong kính xe phản chiếu ở ghế một bóng bé gái.

“Y Ly?”

Trương Dĩ Quân hề sợ hãi mà vội vã đầu tìm kiếm. Không sai, đứa bé ở ghế chính là Y Ly, nhưng tại ở đây. Ngô Hoài Sinh hỏi: “Cậu ?”

! Nó chính là đứa bé mà kể, Y Ly.”

“Cậu chắc cùng lúc đó là một con chứ?”

chắc chắn, lúc đó còn ôm nó mà...”

Trương Dĩ Quân đột nhiên ngừng , đang cố nhớ tới một chi tiết nào đó. Ngô Hoài Sinh khẽ cau mày hỏi: “Làm ?”

nhớ...lúc ôm nó, dường như nó hề thở!”

Trương Dĩ Quân nhớ tới chi tiết thì bất giác ớn lạnh. Lúc đó việc quá bất ngờ nên để ý. Bây giờ mới nhớ là lúc ôm con bé thì nó lạnh ngắt, hề chút ấm nào. Lúc Ngô Hoài Sinh mới dần hiểu , : “Bởi vì nó . Linh hồn ở trong mặt dây chuyền của thoát , nó nhập xác của Y Ly và đẩy hồn con bé ngoài.”

“Vậy...chẳng lẽ những thứ Y Ly giả đều là bịa đặt ?”

“Có lẽ ! Bởi vì nó thể sử dụng kí ức của chủ thể. Hồn của Y Ly đẩy ngoài bây giờ ngu ngơ. Thảo nào nó giữ chìa khoá xe của , đó còn theo . Thì là nó chúng tìm xác cho nó.”

Nghe xong, Trương Dĩ Quân vã mồ hôi hột, lấy tay lau mồ hôi : “Anh dùng thứ gì để nhốt nó , để nó xổng ngoài chiếm xác chứ?”

“Sao giam giữ một linh hồn? Khi mà giam giữ linh hồn, sẽ mang nghiệp đó.”

Ngô Hoài Sinh chỉ sự thật, những linh hồn bình thường hại sẽ động tới. Mà bùa của đưa cho Trương Dĩ Quân cũng chỉ thể đối phó với ma quỷ ác ý, còn đối với linh hồn bình thường thì vô hại. 

Những cái sự thật đó từ miệng Ngô Hoài Sinh vô cùng gợi đòn. Trương Dĩ Quân hậm hực tựa đầu cửa sổ ngủ một giấc. giấc của chỉ kéo dài 15 phút, đó bật dậy khiến một một hồn giật cả .

“Tối nay chúng ngủ ở nhỉ, là thức xuyên đêm tìm xác cho Y Ly?”

Từ kính chiếu hậu thể thấy vẻ mặt vô cảm của Y Ly lúc đần trông thấy. Cho dù chỉ là một linh hồn ngu ngơ nhưng vẻ con bé cũng cảm thấy ý kiến của Trương Dĩ Quân vô cùng tệ hại. Ngô Hoài Sinh : “Chúng thể mang linh hồn Y Ly về khách sạn . Chúng ngủ ở đây luôn , đợi 6 giờ tối ngày mai đến bến xe bus chờ xác Y Ly xuất hiện.”

Dù trong lòng lắm nhưng dám phản kháng Ngô Hoài Sinh. Dù nếu như thật sự ma quỷ xuất hiện thì thì Ngô Hoài Sinh xử lí .

Loading...