Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-05-12 09:54:41
Lượt xem: 287

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 20 (Bản giao hưởng lúc nửa đêm)

Trước khi Ngô Hoài Sinh đến, Trương Dĩ Quân giận dỗi đem theo Linh Miêu lái xe đến bến xe bus. Anh cũng đến đó, chỉ đột nhiên gặp ai đó mà thôi. Chờ mãi, hơn 6 giờ tối nhưng vẫn thấy chiếc xe bus 44 đó cập bến. Phải chăng lời truyền thuyết đó chỉ là một trò đùa, vốn hề chuyện như thế, chuyện đều là trùng hợp?

Ấp Đồng Tang vốn hề bản đồ, Trương Dĩ Quân men theo trí nhớ lái xe đến đó. Kì lạ , chính là đoạn đường đó nhưng hiện tại vô cùng đông đúc. Dù là ngoại ô nhưng qua vẫn tấp nập, đèn đường sáng choang giống như

Chuyện thật sự lạ quá, cho dù chỉ một nhưng chắc chắn đây là đoạn đường đó. Linh Miêu ở ghế lái phụ ngủ ngon lành, điều đó chứng tỏ thứ vẫn còn . Trời bắt đầu chuyển mưa, mấy đạo sấm chớp đỏ trời, mưa chuẩn nặng hạt. Trương Dĩ Quân ngoài, những đang di chuyển bằng xe máy vội vã tấp lề đường và mặc áo mưa.

Loại hành động như thế , chắn chắc là con !

Trương Dĩ Quân bắt đầu phân vân, nên tiếp . Anh , xăng xe vẫn đầy, xe còn hai cây dù nên quyết định tiếp. Gần 8 giờ tối, lái xe đến cuối đường, phía , toà lâu đài bằng đá bắt đầu hiện .

Giống như những gì thấy, nhưng , toà lâu đài đá sáng đèn. Xe chầm chậm dừng cánh cổng lớn của lâu đài. Cánh cổng lâu đài đóng chặt, hai bên cánh cổng cũng hề hai cho Bách Túc Long quấn ở hai bên. Nhìn chung, toà lâu đài tuy cũ kĩ, nhưng vẫn là dành cho ở.

Chuyện quái gì xảy thế ? Trương Dĩ Quân lấy điện thoại xem, thứ vẫn bình thường và dấu hiệu mất sóng là gì. Trương Dĩ Quân nhắn cho Ngô Hoài Sinh một tin nhắn bật dù mở cửa xe ngoài. Sấm chớp giáng xuống một cái, đột nhiên rùng nhớ cảnh tượng đêm đầu tiên khi đến đây mơ thấy. 

Anh tới cánh cổng, dõi mắt bên trong . Trong sân trống trãi, chỉ những chậu cây như các nhà giàu vẫn thường trồng, khóm hoa Bỉ Ngạn nào như đó. Phóng tầm mắt lên lầu, nơi đó một căn phòng mở cửa, bên trong sáng lên ánh đèn.

Nếu như thế thì cũng , chỉ thể về mà thôi. khi lưng thì giọng vang lên phía lưng : “Xin hỏi tìm ai thế?”

Một giọng đỗi êm dịu, dù trong màn mưa nhưng vẫn du dương và trong vắt, giống như tiếng mưa giòn giã vốn hề lấn át giọng . Trương Dĩ Quân đầu , đập mắt là một cô gái tán dù, cô mặc một bộ váy trắng cổ điển, tóc đen dài chấm eo.

Dù Trương Dĩ Quân khá kì thị với tạo hình , nhưng khi thì chiếc váy đó may tinh xảo, là một món đồ đắt tiền. Khuôn mặt cô gái đó trang điểm nhẹ nhàng, giống với khí chất dịu dàng đoan trang của một tiểu thư đài các. Nói xinh thì vẫn thua Trần Thất Nguyệt, nhưng cũng một chút nào.

Gặp vì ma quỷ, tư duy củaTrương Dĩ Quân đột nhiên nhạy bén lạ thường, : “Thật ngại quá, xe của hết xăng dọc đường. Mưa to quá, thật sự ai giúp đỡ.”

Cô gái duỗi tay về phía màn mưa hứng lấy một giọt nước, cô : “Mưa to thật, vẻ như cần một sự giúp đỡ. Nếu chê, thể cho tá túc một đêm.”

Được mời nhà, ai từ chối chứ. Trương Dĩ Quân giả bộ phân vân nửa phút gật đầu đồng ý. Cô gái mở cánh cửa cổng đưa Trương Dĩ Quân trong. Vừa , để ý hai bên và xung quanh, rõ ràng diện tịch vô cùng giống nhưng hề chút manh mối nào cả. 

Toà lâu đài rộng rãi nhưng chỉ một cô gái ở, thấy bất cứ nào. Đêm tối mịt mờ, gian lạnh lẽo chỉ cô nam quả nữ ở cùng một nhà, đúng là khiến thể nghĩ lung tung.

“Uống , chắc lạnh lắm !”

Cô gái đưa Trương Dĩ Quân trong, còn rót mời uống. Trương Dĩ Quân vẫn nới lỏng cảnh giác, xung quanh, cho tới hiện tại thì gì bất thường cả. Anh vội uống , chỉ lịch sự hỏi: “Không phiền khi ghé giữa đêm thế . À mà, cô tên là gì?”

“Em tên là Tô Vãn Vãn, yên tâm , nơi chỉ em ở, phiền gì .”

Tô Vãn Vãn nở một nụ , trông phong thái của cô hệt như một nghệ sĩ, cử chỉ vô cùng chừng mực và nhã nhặn. Trong đời Trương Dĩ Quân gặp qua nhiều loại phụ nữ, nhưng loại như Tô Vãn Vãn mặt thì từng gặp bao giờ cả. Thời đại mới, phụ nữ đều cởi mở và tân tiến, hiếm ai còn giữ phong thái cũ như thế . là lúc nhiều ngán, khi qua thấy hiếm lạ.

“Thật ngại quá, chỉ tá túc nhờ một đêm, chỉ cần lạnh ngoài xe là may mắn . Trời cũng còn sớm, cô cứ nghỉ ngơi, cần quan tâm .”

Trương Dĩ Quân lúc mới thấy lạnh thật sự, bưng uống một lấy điện thoại xem. Ngô Hoài Sinh c.h.ế.t bầm ở trả lời tin nhắn, thậm chí đến xem còn xem nữa. Lúc Tô Vãn Vãn dậy, cô : “Vậy đưa lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi.”

là nhà to cửa lớn, ngay cả khách cũng hẳn phòng riêng. Trương Dĩ Quân theo chân Tô Vãn Vãn lên lầu, cầu thang đá rộng lớn lạnh lẽo nối dài lên lầu hai, Tô Vãn Vãn đẩy cửa một phòng : “Đêm nay thể ngủ tại đây. xin phép .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-20.html.]

Nhìn bóng trắng của Tô Vãn Vãn khuất hành lang, Trương Dĩ Quân đóng cánh cửa xem xét xung quanh phòng xem điều gì kì lạ . Trong phòng cũng chỉ nội thất cơ bản, căn bản gì lạ. Dù cũng tới đây , bản đến đây nữa...

Ngã giường, Trương Dĩ Quân mới nhận quên chị Linh Miêu ở bên trong xe . Thôi xong, bật hẳn dậy, đẩy cánh cửa sổ trong phòng thử ngoài. Tầm khá , một phát thẳng tới cổng. Dõi ánh mắt trong xe thì phát hiện một đôi mắt xanh lè nổi bật trong màn mưa, là mắt của Linh Miêu.

Bốn mắt tâm tình phức tạp, Trương Dĩ Quân nuốt nước bọt, vã mồ hôi, liên tục lẩm bẩm cáo với Linh Miêu. Anh sờ túi, may là vẫn đem bùa theo đầy đủ, đêm nay nếu như xui xẻo gặp chuyện gì thì của nữa cho xem. Dù cũng lỡ dại , đây sợ sệt, chi bằng cứ đánh một giấc cái .

Ngủ một lát, Trương Dĩ Quân tiếng đàn du dương đánh thức. Anh bật dậy xem điện thoại, bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ, Ngô Hoài Sinh vẫn xem tin nhắn. Anh cầm theo điện thoại, mở cửa men theo tiếng đàn, gần đây nhạy cảm với tiếng đàn, nhất là đàn piano. 

Đây chính là tò mò sẽ hại c.h.ế.t , nhưng Trương Dĩ Quân thể nào ngăn . Dù nếu bạn rơi tình cảnh của thì bạn nhất định cũng sẽ giống mà thôi.

Tiếng đàn phát từ tầng một, nơi đó một gian phòng đang khép hờ cửa. Bên trong phòng sáng lên ánh đèn lờ mờ như sân khấu. Trương Dĩ Quân nghĩ đủ thứ hình ảnh trong đầu. Liệu cảnh giống như trong giấc mơ của . Ngoài trời mưa to, sấm chớp vang rền, bên trong phòng một cô gái đang gương chảy tóc, những phím đàn piano tự động ngân lên?

Lấy hết dũng khí, nép bên mé cửa . Trong phòng quả thật một bàn phấn, bàn để đồ trang điểm và một chiếc gương. may mắn là ai đó chảy tóc cả, đảo mắt sang bên góc phòng, quả đúng như trong giấc mơ của , một cây đàn piano đắt tiền.

Đủ thứ kịch bản hiện lên đầu Trương Dĩ Quân, rằng sẽ cây đàn tự ngân, và đó, bóng ma sẽ xuất hiện phía lưng . may mắn , nơi đó là Tô Vãn Vãn đang đánh đàn. Xem là bệnh nghề nghiệp ngấm sâu m.á.u . Vì dang dở bản nhạc nên gõ cửa mà nhẹ nhàng đẩy cửa .

Tô Vãn Vãn một bộ váy lụa ngủ kín đáo, cô đang say mê lướt những ngón tay thon dài của những phím đàn. Ngay lúc Trương Dĩ Quân mới nhận bản nhạc mà Tô Vãn Vãn đang chơi, nó là chính là Bản giao hưởng ánh trăng của Bettoven. 

Đứng tựa cây đàn, cùng Tô Vãn Vãn phiêu diêu theo những giai điệu tuyệt của bản nhạc. Trương Dĩ Quân từng nhiều nghệ sĩ trẻ chơi đàn, và công nhận một điều, Tô Vãn Vãn đánh đàn thật sự .

Những nốt nhạc cuối cùng vang lên dừng hẳn, Tô Vãn Vãn ngẩng đầu Trương Dĩ Quân: “Đã phiền nghỉ ngơi . Xin thứ , vì ở trong ngôi nhà to lớn một nên buồn quá.”

“Không , cô quá khách sáo . nhà cô , chỉ một cô ở trong toà lâu đài to lớn như thế ?”

“Cha đều ở nước ngoài. Ban ngày sẽ giúp việc đến, chỉ là ban đêm bọn họ đều về cả.”

Trương Dĩ Quân gật đầu, vẫn ngừng quan sát Tô Vãn Vãn, dù thế nào nữa thì trông cô cũng giống ma quỷ. Ít thì câu chuyện của cô cũng ừ...khá là hợp lí, hỏi tiếp: “Cô là một nghệ sĩ dương cầm . thấy cô đánh đàn , nghiệp trường âm nhạc nào thế?”

Tô Vãn Vãn nở một nụ bất đắc dĩ, cô : “Thật ngại quá! Ba năm tai nạn nên mất hết trí nhớ. Bác sĩ vì quá sốc nên mới như thế, cho nên cha cũng nhắc chuyện cũ nữa.”

Thì là một tờ giấy trắng, Trương Dĩ Quân cảm thấy dù hỏi nữa cũng thật bất lịch sự. Bọn họ chuyện với lâu, đại khái là về sở thích, thú vui, sở trường. Trương Dĩ Quân còn kể tiểu thuyết của cho Tô Vãn Vãn , cô tỏ vẻ vô cùng thích thú. Bọn họ chỉ mới gặp đầu nhưng cảm thấy quen thuộc.

Sáng hôm Trương Dĩ Quân rời sớm. Anh xin liên lạc của Tô Vãn Vãn nhưng cô dùng điện thoại, chỉ rằng thể đến đây chơi bất cứ lúc nào. Một thiên kim tiểu thư giàu như dùng điện thoại, nhưng Trương Dĩ Quân vốn còn thắc mắc chuyện nữa .

Chị gái Linh Miêu chi là ai oán cào cho Trương Dĩ Quân một cái, Trương Dĩ Quân đương nhiên vui vẻ chấp nhận. Sau khi lái xe về đường Vô Nhân, gửi xe ở tầng hầm bế Linh Miêu lững thững về nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vừa tới cửa, gặp Ngô Hoài Sinh nắm tay Y Ly sừng sững, vẻ mặt của hai bọn họ thật là tệ.

Ngô Hoài Sinh với tay đón Linh Miêu, đó thăm dò tình hình từ nó. Trương Dĩ Quân mặt mày gian xảo, rõ khó mà thoát tội , đành khổ : “Ngô Hoài Sinh, ai bảo máy, trả lời tin nhắn của chứ.”

máy thì hoang ?”

“Ngô Hoài Sinh, chuyện kiểu gì đấy. Anh quyền gì mà quản chuyện riêng tư của chứ, đừng mà quá đáng.”

Trương Dĩ Quân sừng cồ, nhưng Ngô Hoài Sinh chút biểu cảm nào, chỉ : “Được thôi! Vậy cũng ngại chờ nhặt xác của .”

Vừa xong, Ngô Hoài Sinh dắt Y Ly và bế Linh Miêu bỏ .

Loading...