Mười tám năm  Thẩm Diệu Đông đều lớn lên ở nông thôn,  từng  sách,  từng  khỏi nhà, giỏi trồng trọt, bà lão thu xếp cho   cưới vợ.
Thế nhưng, hai tháng ,     trong núi đón .
Dùng lời của   mà , khi còn bé    bọn buôn  lừa bán, ba  ruột mất mười tám năm mới tìm thấy  , ba ruột   tên là Thẩm Hằng,  ruột tên là La Mỹ Tố, bây giờ   đang ở nhà bà ngoại,   đón đến đây, cuộc đời    xảy  biến hóa long trời lở đất, mà trực quan nhất chính là… Thế giới rộng lớn,   cái gì cũng  nhận , hơn nữa  một ai thích  .
Hà Tây từ trong lời  mang theo vài phần thôn quê của   cảm nhận  sự mê mang của  ,  ngoài  thích   thì thôi,   cảm thấy  ruột cũng  thích  ,   thấy    nhíu chặt lông mày ,   cũng   tại .
Cậu   một cách bình tĩnh, nhưng Hà Tây khi  thấy tim  đập loạn xạ.
Ba của   tên là Thẩm Hằng, ba Thẩm Túc Bắc cũng tên là Thẩm Hằng.
Thẩm Diệu Đông và Thẩm Túc Bắc  cùng một  ba, xem ,   hẳn là do tiểu tam sinh, nếu  cũng sẽ   sinh    ném về quê, lớn  mới cho đón trở về.
Chẳng trách đám bạn của Thẩm Túc Bắc   cho   mặt mũi .
Hà Tây l.i.ế.m đôi môi khô khốc, dẫn dắt     ít lời,   chuyện còn  an ủi  , Thẩm Diệu Đông giống như một con thú nhồi bông cỡ lớn, ngay  khi    đ.â.m một  thì cuối cùng cũng tìm   tỏa   ấm, ánh mắt    Hà Tây và  xem gió tuyết ban đêm bên than lửa,  chút chờ mong,   chút sợ hãi.
Cậu   hấp thu sự ấm áp từ   Hà Tây, nhưng  sợ Hà Tây chẳng qua chỉ là đang thương hại  , nếu   dựa  gần một chút, thì Hà Tây sẽ cảm thấy phiền, đến lúc đó ngay cả một đốm lửa cũng  thấy , cho nên     tấm ván chỉnh tề, tùy ý để Hà Tây bôi lên mặt  , mặc kệ tăm bông chạm quá mạnh  chạm lệch,   đều   một lời mà chịu đựng.
Hà Tây tim to như cái phễu hồn nhiên  phát giác ,  vẫn đắm chìm trong chuyện “Thẩm Túc Bắc thật giả”, tăm bông cũng sắp đ.â.m  mắt  , đúng lúc , cửa phòng dành cho khách phía    khác  khách khí đẩy , tiếng “xèo xèo” của cánh cửa cùng với âm thanh của Thẩm Túc Bắc cùng vang lên.
“Hà Tây?” Thẩm Túc Bắc gần như là xông , bên trong giọng  vẫn còn mang theo chút vội vàng xao động,   xong lời mấy đám bạn    là hỏng bét , Thẩm Túc Bắc  quá rõ tính tình “Lo chuyện bao đồng”  của Hà Tây,  đó  chính là  Hà Tây “Lo chuyện bao đồng” như .
Quả nhiên,   đẩy cửa ,   thấy Hà Tây cầm một cái tăm bông xử lý cho Thẩm Diệu Đông,  xử lý  dịu dàng trấn an  , mà Thẩm Diệu Đông  như nở hoa, ánh mắt phát sáng  Hà Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-29-2.html.]
Thẩm Túc Bắc bóp cánh cửa khiến nó kêu kẽo kẹt… Đã  lâu  Hà Tây  dịu dàng với  như !
Thẩm Túc Bắc  cảnh tượng   cho nhức mắt,    lời nào cất bước xông lên phía , cầm lấy cổ tay Hà Tây dẫn  ngoài.
Hà Tây thấy Thẩm Túc Bắc còn  kịp  câu nào,    kéo  khỏi phòng dành cho khách, sức lực mạnh đến mức như  kéo đứt cánh tay của  .
“Cậu  gì ?” Hà Tây đột nhiên  kéo , một câu “Người bên trong  là ai” còn  kịp   ngoài, tay Thẩm Túc Bắc  dán lên  mặt.
Thẩm Túc Bắc một thùng dấm chua*   chỗ để phát tiết, nhưng   nỡ nổi giận với Hà Tây,  cắm đầu ngón tay  trong tóc Hà Tây dùng sức chà xát, chà xát tóc Hà Tây đến tĩnh điện, mái tóc mềm mại như nổ tung,   giống một con nhím nhỏ.
*Dấm chua: ý là ghen.
Não Cá Vàng team
“Cậu để ý đến    gì!” Thẩm Túc Bắc nắm lấy cánh tay Hà Tây, chặn   ở  tường, chua lè cắn răng : “Cậu bôi thuốc gì cho  ,    bảo  ngoan ngoãn ở trong phòng chờ  ?”
Hà Tây vẫn đắm chìm trong chuyện “Thẩm Túc Bắc thật giả”, ngay cả tóc  cũng  quan tâm,  tất nhiên cũng  phát hiện đuôi lông khổng tước nào đó sắp  chua ,  vẫn truy hỏi: “Người bên trong là em trai  ? Trước    từng  với tớ,  tính tình   hình như   lắm,  rảnh rỗi quan tâm   nhiều hơn chút, lỡ như  …”
“Cũng  tới lượt    !” Thẩm Túc Bắc tức giận hai mắt trợn ngay tại chỗ như  thăng thiên,  hung tợn bóp eo Hà Tây: “Tính tình    , tính tình   càng  ! Sao   quan tâm chăm sóc  nhiều hơn chứ?”
Tay Thẩm Túc Bắc mang theo một chút sức lực, bóp nửa đau nửa ngứa, xương cốt  cũng   bóp đến mềm nhũn, Hà Tây  bóp đến run rẩy,  cánh tay nổi da gà, Hà Tây nhất thời   hổ,  vội vàng đẩy  : “Đang trong hành lang mà   gì ! Cậu đừng  cố tình gây sự ở đây, tớ  nghiêm túc với  đấy, rốt cuộc   là ai?”
Thẩm Túc Bắc  Hà Tây từng câu từng chữ đều nhắc đến “Thẩm Diệu Đông”  cho tức giận,  cúi đầu hung hăng cắn cái miệng nhỏ  an phận của Hà Tây, hận  thể nhai  nhai   nuốt , nhưng nhai xong   luyến tiếc cắn, ngậm từng ngụm nhỏ mút, giống như đang mút  đào.
Hà Tây  hôn đến mơ màng, giơ tay  giãy , nhưng  mới  giơ tay lên  thấy Thẩm Túc Bắc đột nhiên buông lỏng  , một tay ấn đầu   trong ngực,  đó  đầu, giọng  lạnh lùng  về phía bên cạnh: “Nhìn đủ ?”