Chương 4: Chuyến bay định mệnh và chiếc chăn gây bão
Lên máy bay,  phát hiện ghế của   cạnh Lâm Ảnh Trĩ. Máy bay chỉ  mỗi chúng , xem  tổ chương trình cũng chịu chơi.
Trời nóng,  mặc một chiếc váy denim, điều hòa  máy bay bật khá lạnh. Ghế của Phó Tinh Dã ở ngay  ,  lên máy bay,    đeo kính râm, theo   là đang ngủ.
 lật giở cuốn tạp chí mang theo, chờ tiếp viên phát chăn. Bỗng nhiên, một chiếc chăn  đặt lên bàn nhỏ,  đầu vang lên giọng  quen thuộc.
“Khăn đây, đắp  , điều hòa lạnh lắm đấy.”
 ngẩng đầu ,      chỗ.
“Cảm ơn!”   ngọt ngào với  , nhưng trong lòng chỉ  tặng   một cú đấm.
Làm gì mà cứ đối xử đặc biệt với  thế! Lát nữa    ném đá cho xem! 
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Lâm Ảnh Trĩ  thấy chiếc chăn  bàn ,  sang  Phó Tinh Dã, nũng nịu :
“Tinh Dã, em cũng  đắp chăn.”
Phó Tinh Dã ngơ ngác  cô , “Chân em cũng  đau ? Vậy để  gọi tiếp viên lấy cho em một cái.”
 từng  dầm nước lạnh  phim  mùa đông nên  lạnh,  thể để chân trần  điều hòa lạnh như  . Lúc còn yêu , Phó Tinh Dã  rõ tật   của .
Ở phim trường, mỗi   cảnh xuống nước xong, buổi tối về nhà   nhất định sẽ chuẩn  sẵn nước ngâm chân cho .
Những lúc  đau đến mức  ngủ ,   sẽ  xoa bóp chân,  xoa đầu dỗ dành: “Ngoan nào,  đau, ngủ .”
Lòng bàn tay ấm áp của   chính là liều thuốc giảm đau hữu hiệu cho đôi chân lạnh cóng của .
Cư dân mạng   dịp sôi nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-trai-cu-tro-thanh-anh-de-lai-theo-duoi-toi/chuong-4.html.]
“Hả? Anh   thói quen của cô  kìa, chắc chắn  gian tình!”
“Chồng chu đáo quá, lúc nào cũng mang theo băng cá nhân!”
“Ship cặp  quá!  chuẩn bạn trai quốc dân ,  chính thức gia nhập hội ủng hộ cặp đôi !”
“Hu hu hu, Thần quân,   tiểu bạch thỏ của  xem, đáng thương quá!”
Bộ phim Phó Tinh Dã và Lâm Ảnh Trĩ đóng cùng  là phim tiên hiệp, nội dung xoay quanh chuyện tình thầy trò, lên xuống dày vò trái tim  xem.
Tuy nhiên, Lâm Ảnh Trĩ trông  vui, còn nháy mắt hình trái tim với Phó Tinh Dã, giọng  ngọt ngào: “Cảm ơn Tinh Dã! Anh gọi giúp em nhé?”
Phó Tinh Dã  chút bất đắc dĩ , nhưng vẫn gọi tiếp viên mang đến một chiếc chăn cho Lâm Ảnh Trĩ.
Bình luận: “Anh  lấy chăn cho cô  kìa! Chắc chắn là lo lắng cho cô  , ngọt ngào quá!”
“Chắc chắn là   sợ  đồn thổi nên mới lấy cho An Niệm , như  sẽ    nữa! Hu hu, thật chu đáo!”
Đọc bình luận thấy phiền lòng,  bèn đeo kính râm, chuẩn  ngủ.
Điểm đến của chúng  là một thành phố biển trong nước, chuyến bay mất  ba tiếng. Đến nơi, chúng   đến khách sạn . Chuyến  ,   đều  mang theo quản lý, chỉ  Lâm Ảnh Trĩ là dẫn theo hai vệ sĩ.
Vừa xuống xe, làn gió biển mặn mòi thổi  mặt,  mắt hiện  bờ biển bao la bát ngát.
Đường Ngữ Hạ hớn hở chạy  bờ biển, vẫy tay gọi : “Chị An Niệm, mau đến đây! Đẹp quá!”
Trong ba chúng ,  là  lớn nhất. Cũng thật hổ thẹn,   mới hơn hai mươi tuổi  nổi tiếng, còn   hai mươi tám, sự nghiệp mới chớm nở.
Cả Phó Tinh Dã nữa,   mới hai mươi lăm tuổi. Lúc còn yêu ,  thường bảo   gọi  là chị, nhưng    chịu, lúc nào cũng “Bảo bối, bảo bối” gọi ngọt xớt,  nũng kinh khủng.
 đặt vali xuống đất, chạy chậm  bờ biển. Lúc  ,  phát hiện vali của   biến mất,  và Đường Ngữ Hạ cùng  bước  khách sạn.