13
 
 lái xe đến bờ sông, để gió thổi một lúc lâu mới móc điện thoại , kéo  của Sở Thịnh  khỏi danh sách đen  gọi .
 
Đầu dây bên  chỉ kêu một tiếng  kết nối.
 
Là giọng điệu âm dương quái khí của  :
 
"Ồ? Không  cô đang tránh mặt  ? Sao giờ  tự  tìm ? Vì  tình nhân nhỏ của cô mà hạ  đến mức  ?"
 
Chỉ ba chữ đó    ghê tởm: "Câm miệng! Anh   giống !"
 
Không ngờ lời   chọc trúng điểm nào đó,   ngay lập tức nổi khùng: "Không giống?”
 
"Có gì mà  giống? Không  đều là bọn nghèo rớt mồng tơi  ve vãn phụ nữ nhà giàu ? Ai cao thượng hơn ai?
 
"Chẳng qua là   cô lừa  tìm Thẩm Gia Đường, còn   thì gặp may nhặt  món hời!"
 
Xem  trong lòng    chắc chắn rằng Cố Khải Đông là "đồ tể nuôi heo,"  thể  xuất  gì  . Thú thật, ngay cả  lúc mới  cũng khó mà tin nổi.
 
   tranh cãi với  , liền chuyển đề tài: "Rốt cuộc    gì?"
 
Sở Thịnh  lạnh qua điện thoại: "Lâm Phương Hạ,   chúng   thể nào  .”
 
" nếu    , thì cũng sẽ  để  khác  .”
 
"Cố Khải Đông? Một thằng đồ tể,   dựa  cái gì chứ?”
 
"Cô   hiện giờ  công ty của   đang kêu gọi vốn ?"
 
 sững . Không lạ gì khi Sở Thịnh  thông tin . Anh  chắc hẳn   thấy bản kế hoạch kinh doanh của Cố Khải Đông ở  đó.
 
"Chuyện  hiện giờ đang  dư luận  ầm ĩ như ,   cứ  ém là ém xuống . Dù ba cô  tiền, cũng  thể bịt miệng hết    mạng!
 
"Với một  sáng lập  vết nhơ như thế, các nhà đầu tư sẽ  cân nhắc kỹ về ảnh hưởng xã hội."
 
Giọng  của   đầy vẻ đắc ý: "Cô nghĩ   còn huy động  vốn ?"
 
 cảm thấy lòng trĩu nặng. Đây đúng là điều  lo lắng nhất lúc .
 
  Cố Khải Đông  yêu sự nghiệp của , đến mức  ngại cãi vã với gia đình. Nếu thật sự vì chuyện  mà  ảnh hưởng…
 
Bên tai  vang lên giọng  cay độc của Sở Thịnh: "Nói cho cùng cũng là cô hại  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ban-trai-phu-nhi-dai-cua-toi-dang-nuoi-heo/chuong-12.html.]
 
 tức đến phát run,   lạnh toát.
 
 lúc đó, một cái áo khoác ấm áp còn mang  ấm cơ thể phủ lên vai , xua tan cái lạnh trong nháy mắt.
 
Là giọng  bất lực của Cố Khải Đông: "Gọi điện  bắt máy,  đoán ngay là em đang ở đây!"
 
Đầu dây bên , Sở Thịnh hiển nhiên cũng  thấy giọng Cố Khải Đông,   càng gào lên:
 
“  hạng mục của các  đang ở giai đoạn quan trọng. Nếu    tiền đó, các  còn chịu nổi ? E là đến cuối cùng, lũ heo đói của các  sẽ c.h.ế.t rét hết thôi!"
 
Cố Khải Đông cầm lấy điện thoại,  khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ ngạo mạn nhưng giọng   lạnh lùng, như đang  xuống một con kiến  đáng để ý:
 
"Quả nhiên,  đúng là loại chuột cống chỉ  chơi mấy trò mờ ám thế .”
 
"Đáng tiếc, dù   giở thủ đoạn bẩn thỉu cỡ nào,  vẫn chơi   !"
 
Nói xong,  dứt khoát tắt máy, kéo  đó  danh sách đen một  nữa.
 
 mở cái hộp luôn nắm chặt trong tay,  ánh trăng, ánh bột phấn lấp lánh vài phần dịu dàng, chẳng hề   chủ nhân của nó đang lo lắng đến mức nào.
 
 cúi đầu:
 
"Anh cần bao nhiêu tiền? Thế  đủ để  vượt qua  khủng hoảng  ?
 
"Ba em  thứ  trị giá 160 triệu, đủ để giải quyết vấn đề ?"
 
 cảm thấy bản  khổ sở đến mức  .
 
Ngón tay lạnh lẽo của  nâng cằm  lên, để   thẳng  đôi mắt của .
 
Cặp mắt đen láy  như phản chiếu cả dải ngân hà, khiến  trong chốc lát cảm thấy bản  trầm luân trong đó.
 
Anh nắm lấy cả tay và hộp phấn của , nhẹ nhàng bóp nhẹ:
 
"Trời  sập cũng    chống đỡ. Đừng lo lắng.”
 
"Nếu thật sự  , vẫn còn ba  mà. Ông  cũng  đến mức để con trai  c.h.ế.t đói ."
 
Lúc   mới nhớ , những ngày qua  biểu hiện khó khăn giả dối của Cố Khải Đông đánh lừa, suýt quên rằng    loại  nghèo túng, đáng thương như lời đồn  mạng.
 
Sở Thịnh chọc giận , cùng lắm là mất một công việc.
 
 nếu chọc giận Cố Khải Đông, e rằng   sẽ khó mà thoát .