Chương 2
 
 lau khô nước mắt, hít một  sâu.
 
Không! Đây   lúc để .
 
Khóc lóc lúc  chẳng giải quyết  gì cả.
 
 dùng điện thoại chụp  từng đoạn chat đó.
 
Rồi,  đổ hết dung dịch trong lọ gel bôi trơn ,  bằng keo 502.
 
Dù       phản bội là ai, nhưng tối nay  chuyện sẽ sáng tỏ.
 
…
 
Vừa đặt đồ  đúng chỗ, cửa phòng tắm bỗng  đẩy mở.
 
Nhậm Minh Dương bước , tay đang lau mái tóc còn ướt sũng.
 
Thấy    giường,   khựng  một nhịp.
 
“Em yêu, muộn thế    em vẫn  ngủ?”
 
Giọng  vẫn dịu dàng như  khi.
 
 ngẩng đầu, ánh mắt chạm  ánh mắt .
 
Khoảnh khắc đó, nước mắt theo phản xạ trào ,  thể kìm nén.
 
Như thể cuối cùng cảm xúc dồn nén nãy giờ cũng tìm  lối thoát.
 
Nhìn thấy  , Nhậm Minh Dương lập tức hoảng hốt.
 
Anh bước vội đến bên cạnh , ánh mắt đầy lo lắng:
 
“Em  thế? Có  em  gặp ác mộng ? Ở cữ    , kẻo để  bệnh đấy.”
 
Cử chỉ của  thật nhẹ nhàng.
 
Nếu     tận mắt  thấy những đoạn chat đó,  hẳn  tin sự quan tâm lo lắng của  là thật.
 
Hoá , tình yêu cũng  thể diễn đến mức tinh vi như .
 
Mắt  đỏ ngầu,  chằm chằm , giọng run run:
 
“Chồng ơi, em  mơ thấy  ngoại tình.”
 
Nhậm Minh Dương  sững,  khẽ , vòng tay ôm   lòng.
 
“Đồ ngốc, giấc mơ vốn ngược  với thực tế mà, đừng  lo lắng nữa.”
 
 nắm chặt lòng bàn tay, móng áp  da, nhưng vẫn giả bộ  đùa:
 
“Chồng , giờ em  mập  ,   còn yêu em ?”
 
Anh buông tay, đặt hai tay lên má , ánh mắt dịu say.
 
Rồi cúi xuống, khẽ hôn lên trán  đầy trìu mến.
 
“Vợ của  mãi là   nhất  đời. Hơn nữa em là  mà  theo đuổi suốt mười năm mới  ,      yêu em chứ?”
 
 .
 
Nhậm Minh Dương  theo đuổi  suốt mười năm.
 
Anh thậm chí sẵn sàng hiến một phần  thể vì .
 
 từng thực sự tin rằng chuyện  phản bội  còn khó xảy  hơn cả việc lợn  trèo cây,  tuyệt đối  thể tin  sẽ phản bội.
 
 sự thật  tàn nhẫn đến thế.
 
Những đoạn chat như những mũi gai đó cắm sâu  tim .
 
Xé rách tim  , khiến nó  ngừng chảy máu.
 
  thẳng  mắt , từng chữ từng chữ thốt :
 
“Chồng , nếu  thật sự ngoại tình,   nguyện  c.h.ế.t để chuộc tội ?”
 
Biểu cảm  mặt  thoáng  đổi.
 
 nhanh chóng trở  bình thản.
 
“Anh thà c.h.ế.t cũng  phản bội em.”
 
Cuối cùng  , một nụ  miễn cưỡng.
 
Nhậm Minh Dương cũng mỉm , tay vuốt tóc , giọng nhẹ nhàng :
 
“Thế mới  chứ. Vợ  khi  là  nhất.”
 
…
 
Nhậm Minh Dương  đó đem đến cho  một cốc sữa nóng, đặt  tay .
 
“Em yêu, uống chút sữa  cho dễ ngủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-mau-502/chuong-2.html.]
 
 nhận cốc sữa, khẽ nhấp một ngụm.
 
Khoảnh khắc ,  đặt cốc xuống, nhíu mày.
 
“Chồng ơi, hình như Tiểu Bảo đang ,   xem thử nhé?”
 
Nhậm Minh Dương  nghi ngờ,   bước  khỏi phòng.
 
 nhanh chóng đổ hết cốc sữa  bồn rửa.
 
Nhìn dòng chất màu trắng của sữa trôi theo ống thoát,   khẩy trong lòng.
 
Hoá  đây là lý do  luôn ngủ một giấc tới sáng.
 
Khi   về, ánh mắt lướt qua chiếc cốc sữa  trống.
 
Trong mắt  thoáng một vẻ hưng phấn khó tả.
 
Anh  tiến đến bên , nhẹ nhàng vỗ vai, giọng dịu dàng bảo:
 
“Em yêu, Tiểu Bảo ngủ  ngoan, em đừng lo.”
 
 gật đầu, giả vờ buồn ngủ, ngáp một cái.
 
“Vậy thì ,  cũng mệt , chúng  ngủ .”
 
Anh , tắt đèn đầu giường, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
 
 nhắm mắt, điều chỉnh  thở, tỏ    say giấc.
 
Nửa đêm, Nhậm Minh Dương khẽ lay mặt , thử gọi hai tiếng:
 
“Em? Em yêu?”
 
 nhắm mắt giả vờ ngủ, thỉnh thoảng phát  tiếng ngáy khẽ.
 
Anh dừng  khá lâu, như  xác nhận  thật sự ngủ .
 
Rồi mới nhẹ nhàng trèo xuống giường, cẩn thận từng bước để  đánh thức .
 
Xác nhận   rời ,  mở mắt, liếc  đồng hồ.
 
Một giờ sáng.
 
Nhậm Minh Dương quả thật  chịu khó, giờ  còn  gặp nhân tình.
 
 cầm điện thoại, lặng lẽ  dậy, theo  .
 
Gần .
 
 sắp  bằng chứng  cần .
 
   bất ngờ là    ngoài mà rẽ  phòng bên.
 
Phòng bên là phòng của Tiểu Bảo mà.
 
Phải chăng cú thử   của   khiến   đổi kế hoạch?
 
Khoảng khắc  đó  mới hiểu, Nhậm Minh Dương  còn đáng sợ hơn cả những gì  tưởng tượng.
 
“Em tưởng tối nay   tới nữa nha. Anh  mà liều lĩnh như   sợ cô   ?”
 
Có giọng một  phụ nữ vọng  từ phòng bên.
 
Tim  như  bóp nghẹt.
 
Thở cũng khó.
 
Đó là giọng của Lâm Oánh, cô  là bảo mẫu trong nhà chúng .
 
Lâm Oánh là  Nhậm Minh Dương chọn cho .
 
Ngày thường cô  ăn mặc giản dị, búi tóc thấp, mặt gần như  trang điểm.
 
Cô  tuổi ngang , nhưng cách cư xử  chỉnh chu.
 
Ngoài việc chăm sóc  và Tiểu Bảo, cô  luôn cố thu  trong phòng, luôn tỏ  hạn chế tiếp xúc với Nhậm Minh Dương.
 
Vì      nghĩ đến sẽ là cô .
 
Tiếng cởi quần áo rì rào kéo  về hiện thực.
 
Giọng Nhậm Minh Dương đầy sự sốt ruột, như thú đói lâu ngày:
 
“Cô  ngủ như c.h.ế.t . Oánh Oánh ơi, để  sờ một chút ,  sắp chịu  nổi .”
 
Giọng Lâm Oánh  vẻ   vẻ lo lắng:
 
“Em khi nãy mơ hồ thấy cô  hỏi   ngoại tìnhkhông? Có  cô   nghi ngờ ?”
 
 Nhậm Minh Dương thản nhiên, như  thứ  trong tầm kiểm soát:
 
“Yên tâm , cô   tin . Tối nào  cũng leo lên giường ngủ với cô  mà  mà nghi ngờ .”
 
“Anh thật …”