Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-02-07 05:06:48
Lượt xem: 1,419
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Qua edit thiếu 1 đoạn chương 23, Chanh bổ sung nhé, ai đến chương 23 thì đoạn cuối để nối tiếp nha, hihi)
Chương 24:
Kể từ khi Thái hậu thư sẽ sớm để Ôn Hạ trở về kinh đô, hôm nay Ôn Hạ mới nhận thư hồi âm của Thái hậu.
Khoảnh khắc mở thư , nàng vẫn còn do dự.
Một mặt hồi cung, một mặt rối rắm hy vọng thể hồi cung, hy vọng bảo vệ Ôn gia.
Cho đến khi xong, những dòng chữ đầy áy náy và an ủi của Thái hậu, Ôn Hạ rõ niềm vui trong lòng là nên , là quá ủy mị khi sinh một chút cảm giác cô đơn.
"Nương nương, Thái hậu gì ạ, chúng thể hồi cung ?" Bạch Khấu hỏi.
Ôn Hạ gấp thư : "Năm nay chúng ăn Tết ở Thanh Châu."
Cũng trong dự đoán, còn gì đáng buồn, vui mừng vì còn gặp Kỳ Diên - tên ôn thần mới đúng.
Thái hậu nhắc đến trong thư, Kỳ Diên lên đường đến Hoài thành, để bù lễ Phong Loan.
Tuy Hoài thành cách Thanh Châu đến bốn trăm dặm, Ôn Hạ chợt cảm thấy, dường như khí nơi cũng còn trong lành như nữa.
Xuân về.
Hành cung trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng đỏ treo khắp hành lang, ban đêm từng hàng đèn cung đình sáng lên, sáng như ban ngày, xua tan bầu khí yên tĩnh. Trên mặt cung nhân đều mang theo vẻ vui mừng, ý nghĩa của việc tiễn năm cũ đón năm mới chỉ là tiễn biệt năm cũ, mà còn mang đến hy vọng mới cho .
Hương Sa hoạt bát, nhiều ý tưởng, thấy trong sân một cây bạch quả to lớn giống cây thần linh trong cổ tự, liền dùng hương khói thờ cúng, tìm vải đỏ lên những điều ước năm mới, buộc lên cây, nhất định để Ôn Hạ đầu tiên cầu phúc.
Ôn Hạ nhận lấy bút, trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Hàng mi dài cong vút khẽ rũ xuống, đôi mắt hạnh long lanh dịu dàng như nước mùa xuân.
Điều ước thứ nhất, mong mẫu và các ca ca bình an khỏe mạnh.
Điều ước thứ hai, mong Thái hậu trường thọ trăm tuổi.
Điều ước thứ ba, mong Tứ ca ca bình an, sớm ngày đoàn tụ với Ôn gia.
Điều ước thứ tư, mong ôn thần lui tán, sớm ngày thăng lên Thái hậu.
xong, Ôn Hạ chằm chằm dòng thứ tư, cuối cùng vẫn cảm thấy , vẫn là dùng mực che dòng chữ đó.
Không sợ nguyền rủa quân vương, mà là sợ để nhược điểm.
Trứ Văn trèo lên thang, buộc dải lụa đỏ của nàng lên cành cây cao.
Gió nhẹ lay động, dải lụa đỏ bay phấp phới theo gió.
Ôn Hạ mím môi xoay , thấy vẻ mặt mong đợi của các cung nhân, liền lệnh cho đều thể ước nguyện.
Trong phút chốc, đều tranh treo điều ước của lên.
Nửa đêm.
Tiếng pháo nổ trong sân tiễn biệt năm cũ, đón chào năm mới.
Giữa khí náo nhiệt , Ôn Hạ chợt cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
Trên lò lửa nhỏ trong điện đặt một chiếc đĩa sứ, bên trải đầy thịt nàng thích ăn, lá tiêu xanh lót miếng thịt thăn bò mềm mại, than củi bên nướng lên, mỡ chảy xèo xèo.
Chờ thịt nướng chín, rắc lên một chút hạt tiêu và muối tinh, dùng lát mơ xanh mỏng bọc , cung nhân gắp đĩa của Ôn Hạ.
Nàng thích ăn thịt như , vị chua ngọt của quả mơ bọc lấy thịt bò tươi mềm, ăn ngon miệng. Đặc biệt là khi ăn kèm với rượu nếp ủ hoa quế hâm nóng lò, mỗi nàng đều vui vẻ.
lúc , Ôn Hạ hứng thú.
Chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo vắng vẻ, tiếng pháo nổ bên ngoài dù náo nhiệt đến , dường như cũng chẳng liên quan gì đến nàng - cô độc một .
Đây là đầu tiên nàng đón Tết một .
Thái hậu gửi đến nhiều châu báu gấm vóc, mẫu và các ca ca cũng gửi quà mừng năm mới cùng những bức thư nhà dày cộp.
sự trống trải hoang mang trong lòng, ngay cả những bức thư nhà và châu báu cũng thể lấp đầy.
Ôn Hạ uống cạn chén rượu, chỉ cảm thấy rượu lúc chỉ như nước lã.
"Lấy rượu pha loãng đến đây."
Bạch Khấu khuyên nhủ: "Nương nương, uống rượu say, thể uống nhiều ạ."
"Hôm nay uống."
Bạch Khấu còn cách nào khác, đành lấy một chén nhỏ.
Rượu trong chén ngọc bích trắng như sữa gạo, hương hoa quế chưng cất và bảo quản tỏa nồng nàn.
Ôn Hạ khẽ mở đôi môi đào uống cạn, chỉ cảm thấy nỗi cô đơn trống trải trong lòng đều hương hoa và rượu mạnh lấp đầy.
Rượu nếp hoa quế mà nàng uống đây đều pha loãng với nước hoặc , vị rượu nhạt, uống thanh mát ngọt ngào, cũng uống ít, từng say.
Lần đầu tiên say, là khi Ôn Lập Chương an táng, việc hậu sự thỏa, nàng dường như cuối cùng cũng buông bỏ hết sức lực, uống một ngụm liền say cả ngày.
Lần , Ôn Hạ chỉ cảm thấy một chén đủ, liên tục uống ba chén, cho đến khi chén rượu Bạch Khấu giữ .
Cả nóng bừng, eo mềm nhũn, trong mắt chỉ những chiếc đèn cung đình trải dài bất tận bên ngoài cửa sổ, nàng gục tay áo rộng, vô thức khẽ, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, đang lẩm bẩm điều gì.
Hương Sa gọi Trứ Văn đến, cẩn thận cõng Ôn Hạ về tẩm cung.
Bạch Khấu lo lắng mời thái y, bưng chén canh giải rượu nấu chín đến bên môi Ôn Hạ, nhưng nàng ngủ say giường.
Bạch Khấu đành sai tiểu cung nữ hâm nóng canh giải rượu, lấy khăn lụa, chải chuốt mái tóc đen nhánh của Ôn Hạ, trải đều khăn lụa, chải cho thẳng.
Ôn Hạ đúng là nhiều thói quen.
Nàng sở hữu một mái tóc đen nhánh, dày và dài đến tận eo, mềm mại và óng ả hơn cả lụa. Khi ngủ, nàng bao giờ để tóc đè lên, mà luôn trải một tấm lụa mỏng để bảo vệ mái tóc .
Khi ngủ, nàng yên tĩnh và ngoan ngoãn, mái tóc đen nhánh bao giờ rối tung.
đêm nay nàng say rượu, Bạch Khấu phòng ba , mỗi đều thấy mái tóc đen nhánh rối bời, dính má và vai trắng nõn ửng hồng. Bạch Khấu cẩn thận gỡ tóc cho nàng, thấy tiếng nàng lẩm bẩm trong mơ, khỏi rơi nước mắt vì thương xót.
“Thái tử ca ca cứu , nơi tối quá…”
“Đừng b.ắ.n quả đào của , đừng mà.”
“Vì con trai của cha nữa, cần chúng nữa , Tứ ca ca, cần Hạ Hạ nữa …”
Ngồi bên giường, Bạch Khấu lau nước mắt, rời nửa bước.
……
Ôn Hạ say đến tận đêm hôm mới tỉnh dậy, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhận lấy chén mà Hương Sa đưa tới, uống từng ngụm nhỏ.
Hương Sa : “Nương nương mau dùng bữa ạ, khi ăn cơm xong hãy uống thêm thuốc, thái y như sẽ đau đầu.”
Ôn Hạ xoa trán, quả thật đầu nàng chút choáng váng.
“Sau khi ăn cơm xong, hãy xem thư, thư nhà của Đại công tử ạ.”
“Đưa cho .”
Ôn Hạ chút lo lắng.
Nội loạn ở Yên quốc kéo dài ba tháng, Đại Thịnh nhân cơ hội tấn công Nam Quan của Yên quốc, Ôn Tư Lập là chủ tướng.
Tuy rằng những bức thư nhà Ôn Hạ nhận trong thời gian qua đều báo rằng Ôn Tư Lập bình an, nhưng chiến trường đao kiếm vô tình, mỗi Ôn Hạ đều lo lắng cho sự an nguy của đại ca.
Sau khi xem xong thư, Ôn Hạ cuối cùng cũng yên lòng.
“Trong thư Đại công tử bình an ạ, nương nương thể dùng bữa ?”
“Bình an.” Ôn Hạ mỉm , để Hương Sa đỡ nàng quần áo: “Chỉ là Yên quốc đổi vua mới .”
“Vị vương gia què chân thật sự thắng ?” Hương Sa thuận miệng hỏi.
Tình hình thiên hạ hiện nay, các quán ven đường đều bàn tán xôn xao, dân chúng đều .
“Ừm, đại ca tân đế Yên quốc chủ động xin nghị hòa, phái sứ giả đến Đại Thịnh đàm phán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-24.html.]
Đối với những việc quốc gia đại sự , Ôn Hạ cũng chỉ Tề vương của Yên quốc tật ở chân trái, còn mắc bệnh đau đầu, thường xuyên lên cơn điên, nhưng khi lên cơn thì là . Hắn là con trai tiên đế Yên quốc sủng ái nhất, trở thành mục tiêu của trong cuộc tranh giành hoàng quyền, nay gia tộc Trang thị, một gia tộc lớn của Yên quốc, ủng hộ lên ngôi, coi như là một hoàng đế bù .
Đại ca chỉ đề cập sơ qua trong thư rằng Kỳ Diên đồng ý nghị hòa. Ôn Hạ thấy, đất nước điều khiển bởi một con rối, đến thái bình thịnh trị e là còn quá sớm, đợi đến khi Trang thị nắm quyền triều chính, nội loạn rối ren, e rằng cũng tránh khỏi ngoại xâm.
Ôn Gia quân coi như lập đại công, đợi đến khi đại ca hồi kinh, phần thưởng mà xin, nhất định là để nàng trở về hoàng cung.
Ôn Hạ tương lai sẽ , nhưng nàng mang họ Ôn, thì sẽ dùng cả đời để bảo vệ trong Ôn gia và sự bình an của hàng triệu binh sĩ Ôn Gia quân.
……
Chiến tranh biên giới chấm dứt, năm mới cũng trở nên náo nhiệt hơn trong khí hân hoan của cả nước.
Ngày là Tết Nguyên Tiêu.
Phu nhân quận thủ họ Liễu nhận lệnh của quận thủ, đến cung kính mời Ôn Hạ cùng dân thưởng thức Tết Nguyên Tiêu, để thể hiện sự coi trọng của hoàng gia.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Khi đó trong thành sẽ hội đèn lồng, đường Triêu Dương náo nhiệt sẽ các tiết mục biểu diễn, sông Thanh Châu cũng sẽ thuyền hoa du ngoạn. Mười dặm đường dài, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, khác gì cảnh tượng ở kinh đô.
Ôn Hạ khéo léo từ chối lời mời của quận thủ, nàng đoàn hoàng gia ảnh hưởng đến khí náo nhiệt vốn thuộc về dân.
nàng thể cải trang vi hành.
…
Ngày Nguyên Tiêu, khi dùng bữa tối xong, Ôn Hạ trở về phòng bộ y phục phượng hoàng lộng lẫy , mặc một chiếc váy dài màu trắng điểm họa tiết hoa bướm, búi tóc kiểu hoa bách hợp, khác với kiểu tóc trong cung, nàng chải phân nửa tóc, để tóc buông xõa xuống vai, càng thêm linh động và xinh .
Các cung nữ khéo tay trang điểm cho Ôn Hạ xong, Bạch Khấu và Hương Sa dâng lên những cây trâm cài tóc để Ôn Hạ lựa chọn.
Trong khay hoa mai đỏ, hoa mai trắng và vài bông my đủ màu sắc.
“Lấy cây .” Ôn Hạ chọn một bông my.
Kiểu tóc trang nhã điểm xuyết bởi bông my màu hồng nhạt, dung nhan xinh , còn hơn cả hoa.
Bạch Khấu và Hương Sa cũng vui mừng, chờ đợi ngày náo nhiệt từ lâu. Họ cũng giống như Ôn Hạ, sống lâu trong thâm cung, từng thấy Tết Nguyên Tiêu của dân gian.
Chỉ là bây giờ ngoài, Ôn Hạ ít nhiều cũng chút lo lắng.
Sợ gặp Kỳ Diên.
Mặc dù nỗi lo lắng là thừa thãi, Thanh Châu cách Hoài thành tận bốn trăm dặm.
lẽ trở thành cái gai trong lòng nàng, chỉ cần nhắc đến tên , nàng cảm thấy chán ghét và bực bội.
May mắn , ông trời giúp đỡ, khi khỏi cửa, nàng nhận thư của Thái hậu.
Ôn Hạ kỹ, cuối cùng cũng yên tâm.
Thái hậu trong thư rằng Kỳ Diên thành đại điển Phong Loan tế thần núi Hoài thành, lên đường hồi kinh .
Khóe môi nở nụ , Ôn Hạ tự soi gương vẽ lông mày.
Bạch Khấu và Hương Sa bên cạnh đương nhiên cũng vui mừng chủ nhân, hai bóng dáng đang vẽ lông mày trong gương, chuyện khe khẽ, phát tiếng khe khẽ rõ lắm.
Ôn Hạ hỏi: “Các ngươi đang gì ?”
“Nương nương, nô tỳ và Hương Sa đang , chiếc váy dài hình như chỉ dài đến mắt cá chân, đủ dài, mặc lên mất vẻ thướt tha.”
“Không trong cung, ngoài đường qua kẻ , mặc váy dài lê thê cũng .”
“Cũng đúng. Nô tỳ và Hương Sa chắc là , nương nương hình như cao lên , dung mạo cũng như nở nang hơn nhiều, càng thêm xinh .” Bạch Khấu bóng dáng uyển chuyển trong gương, nhẹ nhàng đáp.
Hương Sa vỗ tay : “ , nương nương thật sự đang lớn lên, nô tỳ thấy quần áo từ trong ngoài đều nên may mới , thảo nào gần đây đường chỉ của yếm và áo ngủ cứ đứt! Nương nương mười bảy tuổi !”
Ôn Hạ che miệng, khẽ , đội mũ trùm đầu, che mặt bằng khăn voan ngoài: “Đi thôi, chúng xem náo nhiệt Tết Nguyên Tiêu.”
……
Thanh Châu tuy ở vùng xa xôi hẻo lánh, nhưng nhờ quận thủ cai trị nên cũng coi là nơi an cư lạc nghiệp phồn vinh.
Đặc biệt là khi mới thành Thanh Châu, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn uốn lượn như vươn thẳng lên trời.
Trên sông Thanh Châu bao quanh thành, những chiếc thuyền hoa qua tấp nập, tiếng đàn tỳ bà, tiếng trống, tiếng kể chuyện, tiếng nào tiếng nấy đều vui tai.
Một đoàn cưỡi ngựa ngang qua, Lương Hạc Minh : “Thanh Châu thật náo nhiệt, đúng lúc gặp Tết Nguyên Tiêu!”
Người cưỡi con ngựa cao lớn mặt chính là Kỳ Diên, bộ huyền y của như màn đêm dày đặc.
Cách đây vài ngày, bọn họ gặp cao thủ kiếm khách giang hồ đến khiêu chiến ở Hoài thành, đối phương thua thảm hại.
Là tập võ, nếu đối phương nhận thua, Kỳ Diên đương nhiên sẽ tha cho một mạng.
Chỉ là đó thua mà tâm phục khẩu phục, rằng sư của lợi hại hơn Kỳ Diên gấp mấy , Kỳ Diên tuyệt đối là đối thủ của sư . Sư của đang ở Thanh Châu, nếu gan thì đến Thanh Châu so tài.
Bình thường, đối với lời mời kiểu , Kỳ Diên đều sẽ nghi ngờ mục đích của đối phương.
, khi thử sức, thấy kiếm thuật của đối phương tệ, là một đối thủ xứng tầm, hơn nữa ám vệ của điều tra đó, xác nhận đó đúng là một kẻ si mê võ thuật đơn thuần, lai lịch gì bất thường, Thanh Châu cũng đúng là sư mà nhắc đến.
Vì , Kỳ Diên mới lệnh cho đội quân hồi kinh , chỉ cần tìm đó, tỷ thí cũng chỉ mất một ngày, Cát Tường nhận lệnh cho xe ngựa cố ý chậm, đến lúc đó đuổi kịp đội quân là đúng lúc.
Dưới màn đêm, đường Triêu Minh như mắc cửi, ngựa chậm.
Hai bên đường phố, đèn đuốc sáng rực, những gian hàng bán mặt nạ thu hút đông đảo nam thanh nữ tú, lầu đèn hoa cũng chen chúc chơi đang đoán đố.
Bên tai bỗng vang lên những tiếng ồn ào, huyên náo, hầu hết là tiếng trầm trồ của nữ tử.
Lương Hạc Minh theo hướng âm thanh, trêu chọc Kỳ Diên: "A Diên, bộ đều là hướng về đấy, bảo xe ngựa chịu."
Dưới hàng lông mày kiếm, đôi mắt phượng hờ hững, nhưng dung mạo tuấn tú toát vẻ lạnh lùng thể vượt qua. Kỳ Diên mím chặt môi, để ý đến những ánh phía , thúc ngựa dẫn đầu tiến lên.
Tuy vẻ ngoài tuấn tú cường tráng, nhưng khí chất lạnh lẽo, thu hút sự chú ý, vô hình đẩy lùi những khác phái xung quanh.
Nguyễn Tư Đống và Lương Hạc Minh thường , nếu cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng mà trò chuyện với nữ tử, thì đối phương chắc chắn sẽ khí chất mạnh mẽ quanh dọa sợ.
"Hôm nay nghỉ ở ?"
Kỳ Diên đáp: "Khách điếm."
"Nơi hành cung của mà, đến hành cung?" Lương Hạc Minh rõ còn cố hỏi.
Kỳ Diên liếc lạnh Lương Hạc Minh, đầu thấy Ức Cửu Lâu sừng sững giữa chốn phồn hoa, bèn ghìm cương ngựa về phía đó.
Ức Cửu Lâu ở Thanh Châu cũng khung cảnh khác gì ở kinh đô, đều xây dựng bên bờ sông. Đại sảnh tầng ít thực khách trẻ tuổi, ăn thịt uống rượu, trò chuyện vui vẻ.
Kỳ Diên cửa tiệm, liền bên ngoài một trận huyên náo, rằng hội đèn sắp bắt đầu. Không ít thực khách trong đại sảnh sôi nổi dậy, hăm hở xem náo nhiệt, chỉ còn bốn năm bàn.
Theo hiệu lệnh của Kỳ Diên, thị vệ đến gặp chưởng quầy, đề nghị bao trọn quán để dùng bữa.
Dưới sự cám dỗ của vàng bạc, bộ khách trong quán đều mời ngoài, chỉ còn Kỳ Diên cùng của trong phòng ở tầng hai. Giữa chốn ồn ào náo nhiệt, nơi sự yên tĩnh hiếm .
Trên bàn là một bữa tiệc đồ nguội, rượu nếp thượng hạng ướp hoa quế hâm nóng bếp lò.
Kỳ Diên dựa cửa sổ ngoài, thể thấy rõ con sông uốn lượn phía .
Trên mặt nước đậu đầy thuyền du ngoạn, lái thuyền lớn tiếng chào mời khách qua đường.
Không ít thích sự chen chúc đường phố, nên chọn dịp lễ bỏ tiền thuyền cho thoải mái. Thuyền du ngoạn thong thả trôi , tạo nên những gợn sóng lăn tăn mặt nước.
Lương Hạc Minh: "Đã mời sư của đó , kiếm thuật của cao siêu, sợ chuyến sẽ thương."
Kỳ Diên hề sợ hãi: "Nếu gặp cao thủ, thương thì ."
Đây là lập trường của đối với kiếm thuật, võ học, thậm chí là tất cả thứ.
Tiếng ồn ào náo nhiệt từ xa vọng rõ ràng hơn, đang thể lệ của đại hội đèn lồng, hóa hội còn cả bí kíp võ công loại .
Lương Hạc Minh khơi dậy hứng thú, nhưng Kỳ Diên hề động lòng.
Nếu thật sự bí kíp tuyệt thế, thì thứ như tuyệt đối thể xuất hiện ở nơi phố chợ, thông thường chỉ là những bí kíp tầm thường dùng để thu hút náo nhiệt mà thôi. Lương Hạc Minh tin lời , thực sự nhịn , dậy giành bí kíp, thuyết phục Kỳ Diên, chỉ đành dẫn theo thị vệ uyên bác nhất bên cạnh Kỳ Diên giúp đoán đố.
Cả tòa lầu chỉ còn Kỳ Diên bên cửa sổ, gió đêm hiu hiu thổi tới, ngón tay thon dài xoay xoay chén rượu nhạt.
...