Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-02-08 03:32:57
Lượt xem: 1,787
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày , đoàn cuối cùng cũng đến Vận thành, ngoại ô kinh đô, nghỉ ngơi chỉnh đốn tại phủ nha.
Trước đó, nghi trượng Phong Loan Kỳ Diên lệnh dừng ở Vận thành, chờ hội hợp.
Đội cấm quân hùng hậu uốn lượn như rồng dài, bóng đen nghịt, giống như trận địa hoành tráng của phụ nàng.
Cờ Đại Thịnh tung bay trong gió, long niện của đế vương xa hoa uy nghiêm, sáu con tuấn mã kéo xe, đồ trang trí đều dát vàng.
Đây là đầu tiên Ôn Hạ chứng kiến nghi trượng xuất tuần của đế vương.
Lần nàng và Kỳ Diên mới thành , Kỳ Diên tuần du xuống phía nam nửa tháng, mang theo Đức phi, lúc đó cũng là nghi trượng long trọng như .
Đức phi hồi cung với nàng, nghi trượng đó đến vạn , xếp kín cả con phố dài, bá tánh ven đường đều quỳ lạy, xe ngựa những cái đầu đen nghịt, chỉ cảm thấy hoàng đế thật . Lần đó tuy Đức phi long niện của Kỳ Diên, nhưng ngày nào cũng thấy, chỉ rộng như đình hóng mát của các phi tần, thể chứa bảy tám cung nữ xoay hầu hạ, giường trong xe cực kỳ rộng, vách xe đều chạm khắc hình rồng, tất cả đều bằng vàng.
Lần đó là Thái hậu Kỳ Diên đưa nàng theo, Kỳ Diên chịu mang nàng , liền chọn Đức phi đồng hành, Thái hậu tức giận đến mức đau dày.
Ôn Hạ hầu hạ ở Trường Lạc cung, chăm sóc Thái hậu đang bệnh, khi đó nàng cũng cảm thấy buồn bã.
trải qua những năm tháng lạnh lẽo dài đằng đẵng, mới đó chỉ là một ngày bình thường trong vô ngày nàng ghẻ lạnh mà thôi.
Đoàn của họ dừng ở phủ nha Vận thành, chờ Kỳ Diên long niện.
Ôn Hạ cùng Kỳ Diên phủ nha tắm rửa y phục.
Vừa cửa phủ, các cung nữ quỳ hai bên đều mặc trang phục cung đình, đồng thanh hành lễ với nàng, cung nữ quản sự dẫn Ôn Hạ trong tắm rửa quần áo.
Gột rửa bụi đường phong trần , Ôn Hạ dìu đến gương.
Trên bàn trang điểm bày biện mũ phượng của hoàng hậu, vòng tay ngọc bích, trâm cài, vô châu báu trang sức...
Ôn Hạ hề nao núng, mặc cho cung nữ mặc y phục hoa lệ cho nàng, đợi Cát Tường ở bên ngoài đến mời, mới bước khỏi phòng.
Nàng khoác lên bộ phượng bào màu chàm, sắc màu trang nghiêm tao nhã, càng nổi bật làn da trắng nõn. Nàng đội mũ phượng cửu long tứ phượng, mũ phượng đính ngọc trai Đông Châu, tua rua rủ xuống, bước thong thả, uy nghi quý phái.
Cát Tường dẫn nàng lên long niện của Kỳ Diên.
Ôn Hạ bước lên bậc thang, trong long niện, Kỳ Diên đưa tay về phía nàng.
Hắn mặc long bào màu đen viền vàng, mũ miện mười hai chuỗi ngọc, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, cả toát lên khí chất mạnh mẽ của bậc đế vương, nhưng đôi môi mỏng như đang mỉm nàng. Như thể đang với nàng, dùng nghi trượng long trọng như để đón nàng hồi cung, đủ để thể hiện thành ý của đối với lớp vỏ bọc chứ.
Ôn Hạ đặt tay lòng bàn tay , để dẫn nàng xuống bên cạnh.
Cụp mắt xuống, trong lòng nàng lúc vô cùng bình tĩnh.
Ngay cả long niện uy phong lẫm liệt , nàng dường như cũng cảm thấy hết sức bình thường.
Hiện tại trả những thứ chậm trễ cho nàng, nàng cần cảm ân mang đức ?
Hắn cho rằng, ân điển của đế vương, bất cứ ai cũng tâm phục khẩu phục mà nhận lấy, quỳ xuống tạ ơn?
"Đói , dùng bữa ?"
"Vừa ăn ở phủ nha, tạ ơn Hoàng thượng."
Kỳ Diên chuẩn sẵn đồ ăn ở phủ nha, cung nữ quản sự hầu hạ nàng y phục , tất cả đều là do Kỳ Diên sợ nàng đói bụng nên đặc biệt chuẩn , để nàng lót .
Từ Vận thành kinh đô, cũng chỉ mất một hai canh giờ.
Tay Kỳ Diên vẫn buông tay nàng, ngón tay cái vuốt ve ngón tay nàng.
Ôn Hạ chỉ cảm thấy ngứa ngáy, đột nhiên nhớ đến Tứ ca ca cũng thích dùng ngón tay cái vuốt ve ngón tay nàng như , nàng rút tay về, giả vờ chỉnh tay áo.
Long niện hùng vĩ tiến kinh đô, các quan đại thần nghênh đón ở cửa thành đều quỳ xuống nghênh đón Kỳ Diên hồi kinh.
Từ cửa thành đến hoàng cung, bá tánh quỳ lạy dọc đường, tiếng hô "Vạn tuế" vang lên ngớt.
Trước cửa Vũ Đức môn, quảng trường rộng lớn, văn võ bá quan chật kín.
Ôn Hạ xuống xe ngựa, Kỳ Diên nắm tay, sánh vai cùng bước trong tiếng hô "núi" dậy đất.
"Cung nghênh đế hậu hồi triều."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế ——"
"Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế ——"
Hôm nay, mặt trời rực rỡ xuất hiện bầu trời.
Cảnh tượng long trọng như , Ôn Hạ từng thấy, khi nàng và Kỳ Diên thành , đồng thời cử hành đại điển phong hậu qua loa.
Ánh nắng ngày hôm đó còn rực rỡ hơn hôm nay.
Bên cạnh bái thiên địa cùng nàng, là long bào và mũ miện đế vương tay lễ quan. Nếu , còn tưởng nàng là góa phụ, gả cho khuất.
Đại điển phong hậu của nàng, là do Thái hậu ban ấn.
Ngày hôm đó, xung quanh nàng cũng nghi thức long trọng như , những tiếng thở dài khe khẽ hoặc thì thầm to nhỏ của văn võ bá quan.
Còn ngày hôm nay, gương mặt cung kính của họ, đều tràn đầy vẻ vui mừng.
Hốc mắt nóng lên, Ôn Hạ bỗng nhiên kìm nước mắt.
Không vì cảm động, mà là nỗi buồn khó nén trong lòng.
Tất cả những gì nàng , hóa đều là vì dung mạo của nàng.
Vậy linh hồn của nàng thì , lớp vỏ bọc chôn vùi trong bóng tối u ám ánh sáng .
Bước qua vô bá quan và cung nhân đang quỳ lạy, Kỳ Diên nắm tay nàng bước lên bậc thang, nhận sự quỳ lạy của các phi tần hậu cung.
Hắn trầm giọng hỏi bên tai nàng: "Phượng quan đầu nàng nặng lắm ?"
Ôn Hạ đáp nặng.
Kỳ Diên còn lên triều sớm, xử lý việc nghị hòa giữa Đại Thịnh và Yên quốc.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ôn Hạ trở về Trường Lạc cung, bái kiến Thái hậu.
Thái hậu thấy Ôn Hạ thì vô cùng vui mừng, lệ nóng tuôn rơi.
Ôn Hạ cố nén vành mắt đỏ hoe, mỉm : "Mẫu hậu đừng , Hạ Hạ trở về ."
Hứa ma ma bên cạnh lau nước mắt : "Nương nương trở về, lòng Thái hậu mới coi như an ủi. Nương nương Thái hậu tin Hoàng thượng đón về cung vui mừng đến nhường nào, nương nương cuối cùng cũng khổ tận cam lai ."
Ôn Hạ mím môi, đúng , ai cũng nàng khổ tận cam lai, nên những đau khổ , chắc hẳn bọn họ đều cảm thấy thể bỏ xuống .
sẽ chẳng ai hỏi nàng bỏ xuống .
Thái hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Hạ, đôi mắt phượng long lanh lệ nàng đầy yêu thương, vuốt ve gương mặt nàng : "Hạ Hạ của lớn , đều là do Thái hậu bảo vệ con ."
"Hạ Hạ trách mẫu hậu."
Sau một hồi hàn huyên, Thái hậu cho lui cung nhân, chỉ giữ Ôn Hạ , ánh mắt đầy từ ái, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng bắt nạt con ?"
Ôn Hạ khựng , nhớ đến hai Kỳ Diên suýt chút nữa mất khống chế, lặng lẽ lắc đầu.
Thái hậu hình như cũng nàng đang nghĩ gì, thở phào nhẹ nhõm: "Thái hậu những uất ức con chịu chỉ bằng một hai sủng ái là thể bù đắp . Nếu con , hãy với Thái hậu, Thái hậu sẽ để tên nghịch tử đó chiếm tiện nghi."
Gò má Ôn Hạ nóng lên, gật đầu.
"Trước tiên hãy về cung nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay Thái hậu sẽ cùng con dùng bữa."
Ôn Hạ hành lễ cáo lui.
Nàng khỏi cửa cung Trường Lạc, liền thấy Du Dao đang đợi ở hành lang.
"Hạ Hạ!"
"Du tỷ tỷ!"
Du Dao tiến lên ôm chầm lấy nàng, giữa hai những lễ nghi phiền phức của hậu cung.
Khóe môi Ôn Hạ hiện lên lúm đồng tiền xinh xắn, mặt tràn đầy ý .
Ngược , Du Dao nhịn : "Nhớ c.h.ế.t , ngày nào cũng lo lắng cho , thấy hồi âm, còn tưởng xảy chuyện gì."
"Du tỷ tỷ, cả. Lúc tỷ nhận thư thì cũng sắp về kinh , nghĩ rằng ngày về gần với ngày đưa thư đến, nên mới tự đưa 'hồi âm' ."
Du Dao .
Ôn Hạ hỏi: "Tỷ ở trong cung khỏe ? Có chịu uất ức gì thì đừng giấu ."
"Ta hề chịu uất ức, Thái hậu luôn chiếu cố , ngày nào cũng ở Trường Lạc cung chép kinh cho Thái hậu hai canh giờ, thường xuyên tụ tập với Đức phi và Lý tần, hề chịu uất ức gì, chỉ là ..."
"Những ngày tháng của quen , giờ trở về ."
Hai cùng trở về Phượng Dực cung.
Trong Phượng Dực cung, các phi tần chờ sẵn từ lâu, đều đến thỉnh an Ôn Hạ.
Ôn Hạ mệt mỏi một chặng đường dài, chỉ nghỉ ngơi, nhưng cũng trở về cung thì nhất định ứng phó với những chuyện . Nàng là Hoàng hậu, trách nhiệm của Hoàng hậu còn nặng nề hơn cả phượng quan đầu.
Trong điện lộng lẫy, hương thơm thoang thoảng từ lư hương bàn.
Những quen cũ thấy Ôn Hạ trở về, đều đỏ hoe mắt nàng.
Chỉ Lệ tần và Nguyễn phi là gương mặt mới, Ôn Hạ quen lắm.
Hai họ , hành lễ thỉnh an Ôn Hạ.
Ôn Hạ ngay ngắn ghế phượng, giọng ôn hòa: "Ban .”
Năm ngoái Lệ tần Kỳ Diên sủng ái, trời cao đất dày, một lòng lời Kỳ Diên, đối đầu với Hoàng hậu, nên căn bản đến thỉnh an Ôn Hạ.
Giờ đây Lệ tần lòng đầy lo lắng, nhưng thấy giọng ôn hòa của Ôn Hạ, hề trách móc. Nâng mắt kỹ Hoàng hậu, Lệ tần chỉ cảm thấy hổ thẹn, mặt đỏ bừng vì hổ.
Năm ngoái nàng còn mạnh miệng Hoàng hậu, mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng hậu.
bây giờ mới hành động của nực đến nhường nào.
Nàng từng thấy nữ tử nào xinh đến thế.
Hoàng hậu yên lặng ghế phượng, tấm thảm hoa sen mặt như một ranh giới ngăn cách, khiến Lệ tần cảm thấy đại điện chia hai nửa, một nửa là tiên cảnh, một nửa là trần gian của họ.
Hoàng hậu giống như tiên nữ giáng trần! Nụ nhẹ nhàng như mây gió, lúm đồng tiền ngọt ngào, cử chỉ đoan trang, quốc sắc thiên hương cũng đủ để hình dung.
Nữ tử như , nam nhân nào thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-30.html.]
Chẳng trách Hoàng thượng luôn miệng chán ghét Hoàng hậu đón Hoàng hậu về cung, chỉ cần gương mặt như hoa sen và hình yểu điệu , thù hận lớn đến cũng nhịn mà vứt đầu.
Bên cạnh, Nguyễn phi đang trả lời câu hỏi của Hoàng hậu, Hoàng hậu đang hỏi nàng quen .
Lệ tần gần nhất, chỉ thấy khăn tay trong tay Nguyễn phi siết chặt, móng tay trắng bệch, trong mắt ẩn chứa sự ghen tị và cam lòng.
Từ khi Hoàng thượng đưa Nguyễn phi hồi cung, trực tiếp sắc phong phi, Nguyễn phi luôn coi Lệ tần là cái gai trong mắt. Bề ngoài duy trì dáng vẻ đức hạnh của phi tần, nhưng lưng hãm hại nàng , khiến nàng thể nhảy múa nữa, may mà đó Đức phi cứu nàng .
Lệ tần thể là hận Nguyễn phi thấu xương, cũng là nhờ Đức phi mà nàng mới hiểu cách sinh tồn trong hậu cung, may mà bây giờ tỉnh ngộ vẫn muộn.
Trên ghế phượng, Hoàng hậu nương nương mỉm ôn hòa, đang trả lời một câu hỏi của Nguyễn phi.
Trước khi Hoàng hậu hồi cung, Nguyễn phi tự cho là đóa hoa xinh nhất hậu cung.
giờ phút Lệ tần mới cảm thấy, đây chỉ là sự khác biệt giữa mẫu đơn quốc sắc và hoa dại ven đường.
Nguyễn phi cũng coi như là một mỹ nhân, phong tình vạn chủng, diễm lệ yêu kiều. vẻ phong tình mặt Hoàng hậu, chỉ cần một nụ dịu dàng cũng đủ để đánh bại.
Thì , mỹ nhân đời chia hai loại.
Một loại là , nên lúc nào cũng tỏ kiêu kỳ, cố gắng thể hiện sự khác biệt, cả đều toát lên vẻ " ".
Một loại tuy , nhưng lười dùng sắc vũ khí, thoải mái tự nhiên, ung dung nhàn nhã. Khiến như tắm gió xuân, cũng là tam sinh hữu hạnh.
Hoàng hậu cho , Lệ tần hàng Du Dao, Nguyễn phi vị trí của phi tần.
Nguyễn phi : "Hôm nay thấy cảnh tượng Hoàng thượng đón nương nương hồi cung, thần cảm động vô cùng, cuối cùng Hoàng thượng cũng nghĩ thông suốt, mấy năm đau khổ đổi lấy sự sủng ái của Hoàng thượng, nương nương thật sự uổng phí những khổ cực chịu đựng."
Lời vẻ châm chọc, Ôn Hạ thích .
Nàng khẽ mím môi, như . Nếu nàng là Hoàng hậu, chắc chắn sẽ giả vờ đoan trang đại lượng thế .
Nàng cũng lười ứng phó nữa, với Nguyễn phi vẫn còn : "Lúc ở Thanh Châu, bản cung danh tiếng của Quận thủ Thường Châu từ lâu, cháu trai của nàng gây thương tích, đó là tội lớn của mệnh quan."
Sắc mặt Nguyễn phi đổi.
"Hôm nay bản cung mệt , lui hết ." Ôn Hạ dậy, vịn tay Bạch Khấu khỏi đại điện.
Trở Phượng Dực cung, bàn trang điểm xa hoa, giường nệm mềm mại rộng rãi, hồ tắm bằng ngọc bích sang trọng, phòng tắm chỉ mùi hương thơm... Ôn Hạ mới cảm thấy thể cuối cùng cũng trở về nơi thoải mái, tháo phượng quan nặng trĩu xuống, dài lên giường êm ái.
Nàng gì cả, chỉ ngủ.
Mãi đến chiều tối Bạch Khấu mới gọi nàng dậy, để đến Trường Lạc cung tham dự tiệc đón gió của Thái hậu.
Bữa tối gần kết thúc, Hứa ma ma mới bẩm báo Hoàng thượng giá lâm.
Kỳ Diên mặc long bào đen tuyền, vạt áo bay phấp phới trong gió. Hắn hành lễ với Thái hậu, nhưng mặt vẫn lời vấn an:
"Chuyến rời kinh, nhờ mẫu hậu tọa trấn triều đình, mẫu hậu vất vả ."
Thái hậu hình như là đầu tiên thấy Kỳ Diên và Ôn Hạ ở cùng một chỗ, trong mắt bà ánh lên vẻ vui mừng từng : "Hoàng thượng dùng bữa ?" Bà liền sai cung nhân thêm bát đũa.
"Trẫm dùng ." Kỳ Diên : "Trẫm đến chỉ để thăm hỏi mẫu hậu, mẫu hậu cứ tiếp tục." Hắn xoay , ánh mắt lướt qua Ôn Hạ.
Thái hậu : "Ai gia vài lời với Hoàng thượng."
Kỳ Diên dừng bước.
Ôn Hạ khom : "Thần xin cáo lui."
Thái hậu bảo nàng ở điện nghỉ ngơi, đợi một lát.
Hai con tẩm cung.
Thái hậu : "Trước đây ai gia khuyên con đừng căng thẳng quan hệ với Hạ Hạ, con , bây giờ định giải quyết thế nào?"
Kỳ Diên ngừng một lát : "Trẫm tự cách giải quyết."
"Giải quyết thế nào? Bù đắp, là dùng uy quyền của đế vương?" Thái hậu ngữ trọng tâm trường : "Mẫu hậu mong con đừng ép buộc Hạ Hạ khi con bé ."
Dù cách giữa con sâu sắc đến , Kỳ Diên Thái hậu quản thúc đến , cuối cùng lúc cũng trầm giọng : "Trẫm ."
Kỳ Diên bước khỏi tẩm cung, vòng đến đại điện, dừng mặt Ôn Hạ: "Hoàng hậu hồi cung , trẫm đưa nàng về."
Ôn Hạ cụp mắt: "Thần cần Hoàng thượng đưa tiễn, đa tạ Hoàng thượng."
Thái hậu bước , mỉm hiền từ với Ôn Hạ: "Mẫu hậu cũng nghỉ ngơi , để Hoàng thượng mẫu hậu tiễn con về nhé."
Ôn Hạ từ chối nữa.
Ra khỏi Trường Lạc Cung cùng Kỳ Diên, hỏi nàng: "Phi tần ai bất kính với Hoàng hậu ?"
"Thần là Hoàng hậu, các phi tần trong hậu cung đều kính trọng thần ." Hắn chuyện các tỷ trong hậu cung thiết với nàng.
Kỳ Diên hỏi nữa, Ôn Hạ cũng mở miệng, dừng cửa Phượng Dực Cung, nàng khom hành lễ rời .
Đợi bóng dáng Ôn Hạ khuất xa, Kỳ Diên hồi cung mà lên xe ngựa đến Tiên Hoàng Lăng Tẩm.
Hôm nay vốn bận rộn cả ngày, mệt mỏi rã rời, nhưng lúc gặp phụ hoàng, trong lòng chút hoang mang.
khi bước Tiên Hoàng Lăng Tẩm, những bức thư pháp phụ hoàng để , Kỳ Diên dâng lên một cảm giác tội .
Cung nhân đều lui ngoài điện, cả cung điện rộng lớn chỉ còn một .
Kỳ Diên bệt xuống bậc thềm, tay cầm một bài luận về trị quốc của Tiên hoàng.
Phụ hoàng của coi trọng dân sinh, thấu hiểu lòng dân. Trong bốn năm hạn hán kéo dài ở bộ các thành bang phía Bắc Đại Thịnh, rõ ràng quốc khố cạn kiệt, nhưng vẫn giảm thuế hàng năm. Bốn năm đó, phụ hoàng sống tiết kiệm, nhưng cho và mẫu hậu những thứ nhất.
Vì yêu mẫu hậu, phụ hoàng hạ lệnh xây dựng trường học nữ tử, để nữ tử thiên hạ đều học.
Phụ hoàng tại vị hai mươi năm, mười tám năm tu sửa đê điều trị thủy, cuối cùng thành năm thứ hai đăng cơ. Những môn sinh tùy tiện thu nhận đều giỏi nịnh hót, tuyên dương công lao là của và Tiên đế. Công lao lưu danh thiên cổ, của , mà là của phụ hoàng.
Phụ hoàng dạy , vua lấy nhân đức để lòng .
Cho nên, đối mặt với Ôn Lập Chương, phụ hoàng bao giờ tước quyền, luôn luôn khoan dung nhường nhịn.
Phụ hoàng , bọn họ là bạn chơi từ nhỏ, là kết nghĩa, cũng là vua và trung thần, thể vì hoàng quyền tư dục mà mất tình nghĩa. Làm vua lấy nhân đức để thu phục lòng .
nhân đức của phụ hoàng cảm hóa Ôn Lập Chương ?
Có lẽ cảm hóa . Bốn năm đầu mới đăng cơ, Ôn Lập Chương nắm trọng binh trong tay, nhưng bao giờ trái ý , cũng bao giờ lấy binh quyền để nhiếp chính.
Mỗi khiêu khích Ôn Lập Chương, đàn ông vẫn oai phong lẫm liệt, đôi mắt màu hổ phách luôn chỉ im lặng xong, duy trì lễ nghĩa quân thần, .
Ánh mắt tĩnh lặng đó khiến Kỳ Diên mỗi đều cảm thấy, là đang nóng nảy, đang vu khống một đôi nam nữ trong sạch.
Năm Kiến Thủy nguyên niên, năm mới đăng cơ, trong cung một nữ y khám bệnh.
Nữ y bắt mạch cho , bệnh tim. Lúc đó đang tức giận vì tranh chấp với Thái hậu, chỉ cho rằng nữ y là của Thái hậu cài .
Nữ y hoảng sợ tạ tội, giải thích với , bệnh tim do phiền não gần đây gây , bệnh sẽ tích tụ từ nhỏ. Cho dù là một cái bánh nướng, một câu an ủi, nếu đáp , chôn chặt trong lòng, sẽ thành bệnh, lâu ngày chữa thể mang theo suốt đời.
Lúc đó trong đầu chợt ùa về vô ký ức, đều là những hình ảnh bệnh nặng gọi mẫu hậu, tỉnh thấy mẫu hậu . Là những nỗi buồn khi vui mừng mang phần thưởng thắng trong cuộc thi về cho mẫu hậu, nhưng tìm thấy bà.
Hắn cho rằng đây là bệnh của , hồi ức thể coi là bệnh , chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức khiến áp lực, vui vẻ mà thôi.
bây giờ khi Kỳ Diên hỏi nữ y đó, bệnh tim chữa bằng thuốc gì, thì nữ y từ quan quy ẩn từ năm đó .
Và nếu, những hồi ức thể coi là bệnh của , thì những hồi ức mang cho Ôn Hạ, là bệnh của nàng ?
Vì Ôn Lập Chương mà giận chó đánh mèo lên nàng, tự nhận sai.
bây giờ quyết tâm chấp nhận nàng, mới nghĩ, nàng vốn cũng .
Cho nên đường , cố gắng sắp xếp chu cho Ôn Hạ, để nàng thể tắm rửa, hề tiếc chút nội lực hao phí.
trở về hoàng cung, lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên náo nhiệt phồn hoa ở Thanh Châu, dường như chỉ là một giấc mộng ảo, những gì bày mắt, mới là hiện thực.
Vô ngọn nến lặng lẽ cháy.
Kỳ Diên bậc thềm hồi lâu, mãi đến khi thu hồi đôi chân dài cứng đờ tê dại, chống tay lên án đài mới miễn cưỡng dậy.
Ngẩng đầu khuôn mặt hiền từ của phụ hoàng vách đá, Kỳ Diên im lặng hồi lâu, trong lòng vẫn còn áy náy.
Cứ như việc chấp nhận Ôn Hạ, chính là phủ nhận những năm tháng đấu tranh, phủ nhận những tổn thương mà phụ hoàng chịu đựng.
Rời khỏi hoàng lăng, xe ngựa trở về hoàng cung mà đến Vân Trạch.
Con ngõ nhỏ thể xe ngựa, Kỳ Diên xuống xe bộ, đêm khuya thanh vắng, trong ngõ còn trẻ con nô đùa.
Tiểu đồng cung kính nghênh đón trong tiếng gõ cửa của Trần Lân.
Vân Quế vốn ngủ, khoác áo ngoài nghênh tiếp Kỳ Diên, cung kính dẫn đến lò than.
Trong phòng yên tĩnh, Kỳ Diên ghế thái sư, Vân Quế phía , thấy trong chén của hết, liền khẽ hiệu cho tiểu đồng rót thêm.
Kỳ Diên cứ uống , khi trong chén cạn, ngón tay thon dài của lười biếng xoay xoay chiếc chén màu xanh. Khi im lặng như , đều là lúc lòng chất chứa tâm sự.
Cuối cùng Vân Quế khẽ lên tiếng: "Hoàng thượng, nô tài đón Hoàng hậu nương nương hồi cung."
Ngón tay đang xoay chén khựng , Kỳ Diên thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Vân Quế : "Đây là chuyện , nô tài còn là hầu cận bên cạnh Hoàng thượng nữa, lẽ nên nhiều lời, nhưng nô tài nghĩ, cần phiền não vì chuyện ."
Kỳ Diên ngước mắt .
"Người kính yêu và thương tiếc Tiên hoàng, nhưng Tiên hoàng cũng thương tiếc ."
"Thái tử phi là do Tiên hoàng đích chọn cho , đối xử với Hoàng hậu, ai lý do gì để nghi ngờ , cũng cần nghi ngờ chính ." Vân Quế : "Tiên hoàng cho rằng chịu uất ức, Tiên hoàng để tâm, thì Hoàng thượng hà tất để tâm?"
Lời vốn nên do Vân Quế , xong câu , Vân Quế liền cúi đầu xuống.
Kỳ Diên đang xoay xoay chén xanh trong tay, câu bỗng khựng .
Tuy hiểu rõ nên như , nhưng dường như trong đêm dài tĩnh mịch ngầm thừa nhận điều đó.
…
Sau khi Kỳ Diên rời , tiểu đồng dọn dẹp chén còn sót bàn.
Vân Quế cũng dậy bước khỏi chính sảnh, hành lang, một thiếu niên nhỏ tuổi đang dụi mắt.
Vân Triển buông tay dụi mắt, lẩm bẩm: "Cha, cha ?"
Sắc mặt Vân Quế biến đổi, bước tới mỉm từ ái: "Không , dù thiết với nghĩa phụ đến cũng thể gọi cha, gọi là nghĩa phụ."
Vân Quế nắm tay Vân Triển trở về phòng, nhưng nhớ đến ánh mắt tĩnh lặng buồn bã của đế vương lúc nãy, cuối cùng vẫn thở dài một .