Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-02-08 10:23:26
Lượt xem: 1,521

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Hạ đang ở trong phòng đàn luyện tập một khúc nhạc do nhị ca sáng tác, đến giờ Ngọ thì bắt đầu cảm thấy uể oải, cổ tay gảy đàn cũng chút mệt mỏi.

Giọng gấp gáp của Bạch Khấu cắt ngang tiếng đàn của nàng.

"Nương nương, bên phía Du tiểu thư nhận thánh chỉ, Hoàng thượng phế truất phong hiệu của Du tiểu thư, vài ngày nữa sẽ cho nàng xuất cung!"

Ôn Hạ lập tức dậy: "Hoàng thượng phế truất Du tỷ tỷ?"

Nàng nhớ tới tối qua Kỳ Diên nhắc đến tên của Du Dao, bù đắp cho nàng, mới thả Du Dao xuất cung?

Ôn Hạ dậy gặp Du Dao, nghĩ một chút, vẫn quyết định đến Thanh Yến điện .

Kỳ Diên đang xử lý chính sự ở Thanh Yến điện, tính cách của Ôn Hạ sẽ đến quấy rầy khi đang xử lý chính sự, nhưng là vì Du Dao.

Nàng cung nhân thông truyền cùng , liền thấy Kỳ Diên long ỷ còn kịp thu chân .

Đôi chân dài thẳng tắp của đặt hờ hững lên chiếc ghế kê chân ở đầu của long ỷ, ung dung thoải mái, tùy ý phê duyệt tấu chương trong tay. Nghe thấy tiếng động, liếc thấy Ôn Hạ đang , bỗng nhiên thẳng dậy.

"Thần tham kiến Hoàng thượng, thần đường đột quấy rầy Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt."

"Hoàng hậu vì chuyện của Du Dao mà đến?" Kỳ Diên đương nhiên nguyên nhân nàng vội vã như , liền lệnh cho cung nhân ban tòa.

Ôn Hạ cảm thấy thả Du Dao xuất cung quả thực là chuyện , nhưng thể cứ thế mà thả, cứ tùy tiện thả về phủ như , thì kinh thành sẽ nhận thế nào?

Nói Du Dao ruồng bỏ, là chọc giận Hoàng đế?

Thanh danh của nữ tử từ đến nay đều quan trọng, nếu như , Du Dao thể tái giá nữa.

Ôn Hạ đang định mở miệng, Kỳ Diên cắt ngang.

"Ừm." Hắn trầm ngâm: "Trẫm đột nhiên cảm thấy cứ thả nàng về như chút ." Mặc dù trong thánh chỉ rõ "Trả thanh danh cho nàng , cho phép nàng tự do ở nhà chờ gả".

Kỳ Diên : "Trẫm phong nàng Công chúa, để mẫu hậu nhận nàng nghĩa nữ, nghĩa của trẫm, cho phép nàng nghỉ phép để kết hôn. Vì là nghĩa , nên Phò mã vẫn thể triều quan, ảnh hưởng. Sắp xếp như , sẽ khiến nàng gả cho trong triều, Hoàng hậu thấy thế nào?"

Ôn Hạ ngẩn Kỳ Diên, đầu tiên cảm thấy đôi mắt đang mỉm của dễ như .

Nàng quỳ xuống : "Thần Du Dao tạ ơn Hoàng thượng long ân."

"Hoàng hậu dậy , đừng động một tí là quỳ." Kỳ Diên hỏi: "Hoàng hậu còn việc gì nữa ?"

Ôn Hạ chỉ lập tức gặp Du Dao: "Thần còn việc gì nữa, tạ ơn Hoàng thượng, thần xin cáo lui."

"Trẫm còn thánh chỉ." Kỳ Diên : "Nàng đây, mài mực cho trẫm."

Ôn Hạ từ chối.

Nàng chậm rãi bước lên bậc ngọc, đầu tiên ngự án.

Trên án thư chất đống các loại thẻ tre, Thái hậu Kỳ Diên gần đây siêng năng hơn nhiều.

Ngón tay thon dài của trải thánh chỉ , nền lụa vàng trơn bóng in hình chim hạc và mây lành, là thứ sẽ đổi cả cuộc đời Du Dao.

Nghĩ đến Du Dao và nàng ba năm cô độc trong hậu cung, ba năm qua mỗi đối mặt với Du Dao nàng đều dám sự áy náy của , còn Du Dao bao giờ thể hiện sự đau khổ mặt nàng. Ôn Hạ mỗi Du Dao mơ, nhớ đến Mẫn Phùng Hữu mà nàng suýt chút nữa lấy , đau lòng lóc ...

Hốc mắt nàng ươn ướt, đau lòng vui mừng.

Kỳ Diên ngẩng đầu thấy hốc mắt đỏ hoe của nàng, khựng một chút: "Lại đây."

Ôn Hạ chớp mắt, cụp mi tránh ánh mắt của : "Thần ở đây là ."

Sau một hồi im lặng, Ôn Hạ cuối cùng cũng ngẩng lên, thấy vẻ uy nghiêm trong mắt Kỳ Diên, chỉ đành bước lên bậc ngọc một nữa.

Eo cánh tay dài của Kỳ Diên ôm lấy, kéo nàng xuống long ỷ.

Ôn Hạ bỗng nhiên dậy, kéo xuống .

"Trẫm nàng , thì gì là thể."

Ngồi long ỷ , Ôn Hạ như đống lửa, cứng đờ. Trước đây nàng còn dám đến gần Thanh Yến điện, mà bây giờ thể long ỷ của ...

Trong lòng chua xót hồi lâu, Ôn Hạ cuối cùng cũng vùng vẫy nữa.

tất cả cũng là vì khuôn mặt của nàng.

Kỳ Diên bắt đầu thánh chỉ.

Chữ của nhanh thoăn thoắt, nét chữ phóng khoáng tự nhiên, hiếm ai đời thể nét chữ thảo phóng khoáng, kết cấu tự nhiên dễ nhận như .

Ôn Hạ Kỳ Diên từng chữ một, đặt bút xuống, trải thánh chỉ một chút, chờ mực khô, sang nàng.

Mỗi ánh mắt của đều khiến Ôn Hạ cảm thấy áp lực lớn, long ỷ rộng rãi, nhưng nàng lùi nữa, cắn răng im.

"Hình như là ba năm , trẫm luyện kiếm trở về thấy hai chuyện, lúc đó cho nàng khó chịu, như trẫm mới thể dễ chịu hơn một chút."

Ôn Hạ sững sờ, cho dù kinh ngạc vì sự thẳng thắn của , nhưng bây giờ cũng cảm thấy sự thẳng thắn của là ân huệ lớn lao gì.

" trẫm nhiều chuyện mà trẫm cho rằng thể khiến trẫm dễ chịu hơn, kết quả là cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút nào."

Giọng của Kỳ Diên thản nhiên, mang theo chút dịu dàng, "Hạ Hạ, nàng thể hận những gì trẫm đây, nhưng trẫm hy vọng nàng thể buông bỏ lúc . Trẫm sẽ như nữa, thì nhất định sẽ giữ lời."

Ôn Hạ im lặng lắng .

Kỳ Diên nắm lấy tay nàng: "Nàng ?"

Cuối cùng nàng cũng : "Thần thấy ."

Kỳ Diên cong môi: "Đem thánh chỉ ."

Ôn Hạ dậy nhận lấy thánh chỉ, Kỳ Diên thật sâu, hành lễ lui khỏi đại điện.

...

Du Dao nhận thánh chỉ thì mừng đến phát , ôm chầm lấy Ôn Hạ, Ôn Hạ cũng kìm nước mắt.

"Du tỷ tỷ, để tỷ chịu khổ theo nhiều năm như , khổ tỷ nhiều năm như ." Bây giờ Du Dao hai mươi tuổi, mấy vị tiểu thư khuê các mà họ chơi cùng hồi nhỏ, bây giờ con cái đều hai tuổi .

Du Dao , lắc đầu: "Ta bao giờ trách , tất cả đều do Hoàng thượng gây , may mà khổ tận cam lai ."

Ôn Hạ lau nước mắt cho Du Dao: "Mẫn công tử vẫn còn chờ tỷ tỷ ? Chàng để ý chuyện ?"

Du Dao buồn bã : "Mẹ lúc Tết cung với rằng, vì ngã ngựa thương một thời gian, lỡ mất kỳ thi. Lúc Tết đến phủ chúng , cùng cha thăm cha , gì khác, hình như vì lỡ mất kỳ thi mà buồn bã lắm.”

Ôn Hạ chỉ thể an ủi: "Ta tỷ tỷ nhắc đến Mẫn Phùng Hữu là trọng tình trọng nghĩa, vẫn kết hôn, tỷ tỷ vẫn còn cơ hội.”

Hai chuyện lâu.

Chuyện đó lan truyền khắp hậu cung.

Thẩm Hiền phi tham tiền như mạng, đến cầu xin Ôn Hạ cũng giúp nàng với Kỳ Diên, xem thể thả nàng khỏi cung, phong công chúa , nếu công chúa thì quận chúa cũng . Như hưởng bổng lộc nhiều hơn so với phi tần thất sủng. Ôn Hạ chỉ khổ.

Thấy Du Dao ngày sẽ rời cung, Ôn Hạ tổ chức tiệc tiễn đưa cho nàng ở Thành Vũ điện, cũng là cuối cùng trong hậu cung tụ tập đông đủ.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ngoài một chút lưu luyến, đều hiểu chuyện, đều mừng cho Du Dao.

Hứa tần đàn một khúc "Tống Quân" tặng Du Dao, Vương Đức phi vẫn đàn, nhưng cứ thích đàn, nhất quyết Hứa tần nhường chỗ cho .

Lý Thục phi liền cất cao giọng hát tặng Du Dao, hát bài khác, cứ hát bài "Hạ Tân Hôn".

Sắc mặt Du Dao biến đổi, dù ngày thường hào phóng điềm đạm, cũng đỏ bừng mặt, dậy Lý Thục phi ngừng .

Lý Thục phi hát trêu chọc, Vương Đức phi đàn càng lúc càng hăng, mặc kệ giai điệu, chỉ dùng đôi tay sơn đầy móng đỏ gảy đàn.

Du Dao dậy đuổi theo Lý Thục phi để nàng ngừng , nhưng Lý Thục phi ôm ngang . Bây giờ sức lực của Lý Thục phi càng lúc càng lớn, thấy Du Dao mặt đỏ bừng, giãy giụa xuống , càng nghịch ngợm hơn, đổi lời bài hát, "Bản tướng quân đêm nay sẽ động phòng".

Ôn Hạ ghế phượng, các nàng chọc đến mức ăn nổi tổ yến, bật thành tiếng, vội vàng lấy khăn che miệng để giữ gìn dáng vẻ đoan trang của hoàng hậu.

Trong tiếng của , chỉ Nguyễn phi lặng lẽ dậy, đến mặt Ôn Hạ, cung kính hành lễ.

"Hoàng hậu nương nương, thần .”

Ôn Hạ ngừng : "Nguyễn phi ý gì?"

"Lúc thần mới hoàng thượng đưa cung, trời cao đất rộng, tổn hại đến hòa khí hậu cung. Bây giờ..." Đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn phi ảm đạm buồn bã, dần dần đỏ hoe, quỳ xuống Ôn Hạ.

"Nghĩa phụ cách chức, thần vốn là con cờ do ông nuôi dưỡng để củng cố quyền lực, vốn chỗ dựa, bây giờ mỗi ngày đều ngủ yên, chỉ sợ cũng sống nổi ở hậu cung nữa..." Nguyễn phi rơi nước mắt, dập đầu Ôn Hạ: "Thần bây giờ mới cách sinh tồn ở hậu cung , chỉ thể dựa nương nương, xin nương nương đừng chê bai thần , thần sợ còn chỗ dựa nữa.”

Ôn Hạ bảo Trứ Văn đỡ Nguyễn phi dậy.

Nàng chuyện Quận thủ Thường Châu Kỳ Diên cách chức, nhưng Nguyễn phi đến cầu xin, là hiểu chuyện.

Lệ tần mấy ngày cùng Ôn Hạ dạo chơi vườn hoa, nhắc đến chuyện đây Nguyễn phi dẫn nàng qua cây cầu gãy, cây cầu nhỏ đó thiết kế bẫy, ngay cả độ cao và những mảnh vỡ của bình hoa sắc nhọn cũng tính toán kỹ lưỡng mới đặt . Nếu Lệ tần rơi xuống chín phần mười sẽ thương ở chân, trở thành tàn tật. Lệ tần và Vương Đức phi đều , Nguyễn phi giống các nàng, tâm cơ đặc biệt sâu sắc, bảo Ôn Hạ đề phòng.

Lúc Nguyễn phi mặt quỳ xuống lấy lòng Ôn Hạ, tuy Ôn Hạ bán tín bán nghi với sự lấy lòng , nhưng với trách nhiệm của trung cung, cũng chỉ thể ôn hòa bảo Nguyễn phi dậy xuống.

Trong điện, mấy phi tần gần đây quan hệ với Nguyễn phi đều an ủi nàng , chỉ cần hoàng hậu chống lưng, bảo Nguyễn phi đừng lo lắng cho cuộc sống .

Lệ tần và Vương Đức phi do dự một lúc, vẫn vẻ nghi ngờ.

hôm nay là ngày vui của Du Dao, tiệc rượu mới bắt đầu, lý do gì mà lóc. Đức phi tiếp tục gảy đàn, tiếng đàn trong điện cao vút.

Mọi đều uống rượu, Ôn Hạ hôm nay uống rượu thanh do Du Dao ủ, nồng hơn rượu ủ hoa quế của nàng , từ lúc nào chút say.

Tiệc tan, Ôn Hạ cung nữ dìu lên kiệu.

Đêm khuya, đèn cung đình mắt phóng to, thu nhỏ. Cung điện trùng trùng điệp điệp như đếm xuể, cứ liên tục xuất hiện trong tầm mắt đang lùi dần.

Ôn Hạ cảm thấy đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng say.

Cho đến khi Kỳ Diên đến cung nàng, nàng dám run rẩy dựa .

Kỳ Diên từ lâu về bữa tiệc ở Thành Vũ điện, chỉ là vẫn luôn chờ kết thúc, đến đó mất hứng.

Từ ngày hồi cung, triệu tập các phi tần trong hậu cung, bảo các nàng đối đầu với hoàng hậu như nữa, đều tôn kính hoàng hậu.

Lúc đến Phượng Dực cung, kiệu ngang qua Thành Vũ điện, thấy tiếng đàn chói tai bên trong, đến góp vui.

Hắn uống một chén trong điện, đến thư phòng của Ôn Hạ thêm hai chén nữa, xem nàng sách gì, đương nhiên cũng thấy bức tranh thắt lưng đó.

Hồ Thuận : "Hoàng thượng, đây là đai lưng, dùng khi luyện kiếm hoặc cưỡi ngựa b.ắ.n cung là nhất, hoàng hậu nương nương thật là chu đáo, quan tâm đến !".

Kỳ Diên cong môi mỏng, đặt bức tranh về chỗ cũ, hôm qua thấy Ôn Hạ chằm chằm ngọc bội bên hông .

Cung nữ ngoài cửa nương nương về.

Kỳ Diên bước khỏi thư phòng, Ôn Hạ đang hai cung nữ dìu .

Gương mặt nàng ửng hồng, dáng uyển chuyển. Đôi mắt lưu chuyển, về phía , mỉm thoát khỏi tay cung nữ về phía .

Kỳ Diên giữ lấy eo nàng khi nàng sắp ngã, mặc kệ nàng ngã vai .

"Ôn thần". Ôn Hạ khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-33.html.]

Bạch Khấu và các cung nữ khác sợ ngây , cả phòng cung nữ vội vàng quỳ xuống, Bạch Khấu hô: "Nương nương, mau tỉnh , say ".

Kỳ Diên liếc mắt, hiệu cho bọn họ lui xuống.

Bạch Khấu chỉ thể dẫn các cung nữ lui , nhưng dám xa, cứ chờ ở ngoài cửa cung.

Kỳ Diên nắm lấy cổ tay trắng nõn của Ôn Hạ, đầu ngón tay xoa nắn làn da mịn màng của nàng, tiếng gọi "Ôn thần" khiến nhướng mày thích thú.

"Nàng gọi trẫm là gì?"

Ôn Hạ vẫn lẩm bẩm, Ôn thần.

Ôn Hạ say rượu, gương mặt xinh diễm lệ đáng yêu, ánh mắt lưu chuyển, như vẻ quyến rũ vô tội trời sinh.

Kỳ Diên dỗ dành: "Cái tên nàng đặt cho trẫm?"

Nàng gật đầu lia lịa, phát tiếng "Ừm".

Ôn Hạ vững, hai chân đều mềm nhũn, Kỳ Diên bế nàng lên chiếc giường mỹ nhân trong điện, dựa lưng gối ngọc phía , cả như một chiếc ghế thái sư nâng đỡ Ôn Hạ. Nàng đùi , đuôi mắt say rượu quyến rũ động lòng .

Kỳ Diên nuốt khan, giọng trầm thấp lạ thường: "Hoàng hậu còn nhớ, trong dịp Tết Nguyên Đán ở Thanh Châu, tâm nguyện thứ tư nàng là gì ?"

Ôn Hạ ngẩng mặt lên từ n.g.ự.c , cách gần kề khiến Kỳ Diên nhất thời nín thở, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm cuồn cuộn.

Nàng dường như phát hiện điểm yếu của , ngẩng mặt lên gần hơn, đôi mắt long lanh: "Hoàng thượng thích gương mặt của thần , ?"

Kỳ Diên đặt ngón tay lên đôi môi đỏ mọng đang mấp máy của nàng, Ôn Hạ chớp mắt thúc giục, vẻ mặt yêu kiều: "Nói ."

Kỳ Diên cong môi một cách tùy ý.

"Ừ, trẫm thích gương mặt của nàng, nhưng trẫm cũng đang dần thích nàng."

Ôn Hạ lẩm bẩm: "Nếu từng gặp thần thì ? Để thần cô độc lẻ loi ở Thanh Châu ..."

Kỳ Diên im lặng, tự cảm thấy , vuốt ve cổ tay mảnh khảnh của nàng: "Trẫm bế nàng lên giường, nàng nghỉ ngơi sớm ."

"Thần say, thần tỉnh táo."

Lúc , Ôn Hạ say mặt đỏ bừng, còn cố tỏ tỉnh táo.

Kỳ Diên hiếm khi thấy nàng linh động như , nàng ngày thường dường như chỉ cung kính cụp mi.

Bế Ôn Hạ lên giường, Kỳ Diên gọi: "Người , tới hầu Hoàng hậu rửa mặt."

Bạch Khấu dẫn theo cung nữ nối đuôi .

Hầu hạ Ôn Hạ là một việc cực kỳ tỉ mỉ, lớp phấn mỏng mặt nàng cần tẩy trang, đôi môi nàng mềm mại, son môi cần tẩy bằng dầu hoa sen, cần thoa kem dưỡng da... Sau khi xong tất cả, mái tóc đen nhánh phủ bằng lụa hoa, để rối một chút nào.

Bạch Khấu cuối cùng cũng hầu hạ xong, khi lui khỏi điện, nàng thấy bóng dáng cao lớn, thẳng tắp thì giật , vội vàng hành lễ.

"Hoàng thượng, nương nương nghỉ ngơi , cũng nghỉ ngơi sớm ạ."

"Trẫm hôm nay ngủ Phượng Dực cung."

Sắc mặt Bạch Khấu biến đổi, nhưng dám cãi lời.

Cung nhân mặt nối đuôi , bưng chậu, rót nước, hầu hạ đấy, dám gây một chút tiếng động nào kinh động đến tẩm cung.

Kỳ Diên tắm rửa xong, một bộ đồ ngủ màu đen, bước tẩm cung.

Sau tấm rèm màu xanh nhạt, bóng dáng thiếu nữ mơ hồ như ảo ảnh.

Ôn Hạ vẫn ngủ, thấy Kỳ Diên tới cũng bất ngờ, giọng vẫn còn chút men say, gọi: "Bạch Khấu, Bạch Khấu, tóc rối ."

Bạch Khấu bước điện, Kỳ Diên liếc nàng : "Trẫm tới , lui xuống."

Bạch Khấu lo lắng lui khỏi tẩm cung, dặn dò cung nữ: "Nương nương hôm nay say rượu, đến Trường Lạc cung bẩm báo Thái hậu."

Kỳ Diên tới bên giường, Ôn Hạ mở to đôi mắt hạnh long lanh , gương mặt say rượu đỏ ửng, cuộn trong chăn gấm màu xanh nhạt.

"Chàng tới gì, ngoài ."

"Không nàng tóc rối ." Kỳ Diên lên giường, vuốt mái tóc đen mượt trải chiếc bàn ngọc bên gối, dùng dải lụa mềm mại buộc .

Làm xong những việc , Kỳ Diên nghiêng về phía Ôn Hạ, chống cằm: "Hoàng hậu vẫn trả lời, tâm nguyện thứ tư dải lụa đỏ của nàng là gì."

Nàng thở hổn hển một lúc, lẩm bẩm: "Sớm ngày thăng Thái hậu."

Ánh mắt Kỳ Diên tối sầm , nhưng cũng tức giận, chính câu mới khiến hiểu, khiến nàng hận đến mức nào.

Ôn Hạ chằm chằm: "Giận ? Chút, chút giận cũng nuốt trôi, thật, thật nhỏ mọn." Trong cơn say, giọng điệu nũng nịu còn rõ ràng.

Ôn Hạ run rẩy khép mi , sang một bên: "Chàng lui xuống , tiếp tục mơ giấc mơ khác."

Nàng cho rằng nàng đang mơ.

Kỳ Diên cong môi , nhưng thấy giọng nhỏ nhẹ của Hứa ma ma ngoài điện.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương khỏe ạ?"

"Thái hậu bảo nô tỳ nhắn với , nương nương đang say, dễ tổn thương, xin Hoàng thượng di bộ sang Phượng Dực cung..."

"Trẫm đến mức cầm thú như ." Kỳ Diên lạnh lùng quát: "Lui xuống."

Sau bình phong, bóng dáng Hứa ma ma do dự.

Kỳ Diên lạnh giọng: "Trẫm đêm nay ngủ đây, trẫm chừng mực."

Hứa ma ma vẫn rời , vẫn cố chấp truyền lời Thái hậu: "Hoàng thượng, vì tình cảm hòa thuận của và Hoàng hậu, xin đêm nay nhẫn nhịn..."

Kỳ Diên quát lớn một tiếng "lui xuống", lời của Hứa ma ma cắt ngang, im lặng lui khỏi điện.

Ôn Hạ lẩm bẩm: "Chàng đừng hung dữ."

câu chỉ như tiếng lẩm bẩm, nàng dần dần chìm giấc ngủ.

Kỳ Diên đưa tay luồn qua chăn, ôm nàng lòng, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của nàng.

Hắn từng , một thể thơm đến như , hương thơm thoang thoảng nàng, khiến cả gian phòng như biến thành vườn hoa mùa xuân. Hắn cũng mới , đầu ngón tay lướt qua, mềm mại như đang vuốt ve dòng nước mùa xuân.

Kỳ Diên mừng thầm vì tập võ, nếu thì cũng để điều hòa thở, giữ cho tâm trạng bình tĩnh.

...

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chạm khắc, chiếu lên bình phong, soi sáng bức tranh sơn thủy sống động.

Ôn Hạ mở mắt thấy bên cạnh thêm một , hét lên kinh hãi.

Cho đến khi Kỳ Diên mở mắt liếc nàng, nàng vẫn hồn.

Bạch Khấu thấy tiếng động vội vàng chạy , chỉ dám đợi bình phong: "Nương nương, đêm qua say rượu, Hoàng thượng ngủ trong cung."

Đầu óc Ôn Hạ ong ong, vội vàng cúi đầu kiểm tra y phục, hai má đỏ bừng.

Kỳ Diên lười biếng dậy, đáy mắt mang theo chút trêu chọc: "Trẫm động nàng, chỉ là ban đêm sờ eo nàng, hôn lên mặt nàng."

Ôn Hạ đỏ mặt tía tai, thở gấp gáp, hốc mắt ươn ướt, nước mắt lưng tròng.

Kỳ Diên nhíu mày: "Nói thật nàng thích ?"

"Lời thật nàng đêm qua trẫm còn trách tội nàng đấy."

Ôn Hạ thở hổn hển, nàng nhớ.

Nàng rõ ràng say, nàng rõ ràng nhớ hết, rõ ràng nàng đang mơ.

Nàng dám mắng mặt , trong mơ thì chứ.

bây giờ với nàng rằng đêm qua là mơ.

Kỳ Diên vén chăn xuống giường: "Nàng sớm ngày thăng Thái hậu là thể nào, nguyện vọng trẫm thể thỏa mãn nàng."

Thân hình cao lớn, thẳng tắp, giường như , ánh mắt nàng tự nhiên rơi xuống eo , dần dần thu .

Kỳ Diên cũng cúi đầu .

Sắc mặt Ôn Hạ trắng bệch.

"Nàng đừng quản." Kỳ Diên nàng, lưng : "Trẫm cách xử lý thứ ." Hắn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng gọi cung nhân hầu hạ y phục.

Cho đến khi Kỳ Diên rời , Ôn Hạ vẫn cứng đờ ôm chăn, buồn bã giường.

Bạch Khấu an ủi: "Đêm qua nô tỳ canh giữ ở ngoài điện suốt đêm, thấy bất kỳ động tĩnh lạ nào."

"Thái hậu cũng quan tâm nương nương, đêm qua sai Hứa ma ma đến nhắn, cho Hoàng thượng ngủ . Hoàng thượng chừng mực, cầm thú."

Ôn Hạ tủi đến đỏ hoe mắt.

"Nương nương, dù Hoàng thượng cũng bậy, nô tỳ cũng thở phào nhẹ nhõm . Người đừng buồn nữa, hơn nữa, tình hình hiện tại, dù cũng vượt qua cửa ải ."

Giọng Ôn Hạ nhỏ nhẹ, chỉ còn sự tủi : "Ta chỉ là buồn, giường của dính mùi đàn ông."

Mặc dù Kỳ Diên từ nhỏ sạch sẽ, trầm hương hun hàng ngày còn nhiều hơn nàng. Mặc dù chăn chỉ mùi long diên hương và trầm hương, nhưng nàng vẫn cảm thấy buồn.

Đây là những tấm vân cẩm mà nàng thích nhất, hủy hoại .

……

Hai ngày , Ôn Hạ tiễn Du Dao, trong lòng an tâm chút nhớ nhung, nỡ.

Còn về phần Hương Sa, cuối cùng cũng dưỡng thương xong, từ Thanh Châu trở về cung.

Ôn Hạ Hương Sa thật kỹ: "Xoay một vòng cho xem nào?"

Hương Sa một bụi đường phong trần, gặp Ôn Hạ, mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, xoay : "Trừ việc chân trái bất tiện, thể quá nhanh, nô tỳ khỏi hẳn ạ!"

Ôn Hạ mỉm an ủi.

Bạch Khấu cũng : "May quá, vết thương ở trán để sẹo, hôm đó thấy tỷ thị vệ khiêng đầy máu, thật sự dọa c.h.ế.t nương nương và . y phục của tỷ hình như rộng , eo thon gọn hơn nhiều ?"

"Ngày nào cũng dưỡng bệnh, ăn uống ngon miệng chứ."

Hương Sa trái , với Ôn Hạ: "Nương nương, nô tỳ chuyện riêng với ."

Ôn Hạ cho lui cung nhân.

Hương Sa đưa một bức thư: "Đây là đường nô tỳ về kinh đô, đưa cho nô tỳ."

"Hắn , đây là thư của Tứ công tử."

Ôn Hạ vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve chén Kính Đình Lục Tuyết, liền sững , mặc kệ chén rơi xuống tấm thảm sang trọng chân, phát tiếng vỡ giòn tan.

Loading...