Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-02-08 10:52:08
Lượt xem: 1,262

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ Diên trở về Càn Chương cung triệu kiến Ôn Tư Lập, còn quân vụ cần xử lý.

Ôn Hạ đến Sùng Minh điện, sắp xếp tiệc tiếp đón Ôn Tư Lập và các tướng lĩnh tổ chức riêng hôm nay.

Giữa trưa, tiếng đàn réo rắt vang lên trong Sùng Minh điện, hùng hồn mạnh mẽ, điệu múa kiếm trong điện nổi lên, bốn phía đều là văn võ bá quan.

Ôn Hạ bên Kỳ Diên, bên cạnh là Ôn Tư Lập, đang trả lời câu hỏi của Kỳ Diên.

Ôn Hạ nhấp một ngụm rượu quế hoa, Kỳ Diên liếc cảnh cáo, dường như đang nhắc nhở nàng chuyện say rượu ở tiệc tiễn biệt của Du Dao .

Ôn Hạ lặng lẽ giải thích bằng ánh mắt rằng chỉ là rượu nhạt, cũng quan tâm Kỳ Diên hiểu , khẽ nâng tay áo lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Đây là đầu tiên nàng cùng Kỳ Diên tham gia cung yến.

Trước đây, Kỳ Diên bao giờ dẫn nàng theo, mỗi nàng chỉ Lý Thục phi và Vương Đức phi về chuyện trong yến tiệc.

Muôn vàn ân sủng, chẳng qua đều là vì nhan sắc của nàng.

Ôn Hạ lặng lẽ cong khóe môi, uống thêm một ly nữa, chỉ cảm thấy chút đắng chát.

Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc, khi bá quan hành lễ lui , trong điện chỉ còn Ôn Tư Lập, nàng và Kỳ Diên.

Kỳ Diên hỏi Ôn Tư Lập thêm nữa, dường như cố tình để hai trò chuyện.

Ôn Hạ : “Đại ca, thương ?”

“Không, đa tạ nương nương quan tâm.”

“Huynh đừng giấu , thương ?”

Ôn Tư Lập vẫn nhẹ , ngược là thị vệ Đồ Dung phía : “Trên lưng tướng quân là vết thương do đao, là hai nhát đ.â.m lén, vết thương sâu rộng, chỉ là tướng quân bao giờ coi trọng những thứ .”

Ôn Hạ .

Tính cách của đại ca giống phụ , tên đao cũng bao giờ kêu đau.

Nhị ca và Tứ ca ca tuy cũng tỏ mạnh mẽ, nhưng cũng ngoan ngoãn dưỡng thương.

Không ai trong họ giống Tam ca ca, vết thương nhỏ cũng để cả phủ , ca ca kêu đau luôn lừa nhiều nước mắt và kẹo của Ôn Hạ.

Ôn Hạ mong bọn họ đều giống Tam ca ca.

Ôn Tư Lập đôi mắt đỏ hoe của nàng, tuy vẫn duy trì lễ nghĩa quân thần, nhưng cuối cùng vẫn dịu giọng: “Thần , đừng lời Đồ Dung, bây giờ còn đau nữa.”

Ôn Hạ rưng rưng nước mắt.

Kỳ Diên như hiểu sự mặt của phiền hai em, bèn dậy với Ôn Hạ: "Trẫm cho Ôn tướng quân nghỉ Chung Thái cung, Hoàng hậu cứ trò chuyện thêm với trưởng một lát, trẫm về Phượng Dực cung ."

Ôn Hạ và Ôn Tư Lập cúi đầu tạ ơn.

Bạch Khấu và Trứ Văn ngoài điện canh giữ.

Ôn Hạ câu nệ lễ nghi, vùi đầu n.g.ự.c Ôn Tư Lập. Vòng tay rộng lớn, vững chắc giống như lồng n.g.ự.c của phụ , những chuyện trải qua những ngày qua cứ hiện lên rõ mồn một, Ôn Hạ lặng lẽ rơi nước mắt.

Ôn Tư Lập vỗ nhẹ vai nàng, giọng xúc động: "Hoàng thượng ép buộc thị tẩm?"

"Không , là tự nguyện." Ôn Hạ : "Giờ cũng chút gì đó trong khả năng của cho Ôn gia."

"Huynh bọn cần gì cả, chỉ cần là chính ."

Ôn Hạ đỏ hoe mắt, lồng n.g.ự.c rộng lớn của Ôn Tư Lập mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây, giống mùi hương Ôn Lập Chương, Ôn Hạ ôm lấy đại ca liền nhớ đến phụ .

Nàng cuối cùng cũng nhớ tin vui, ngẩng mặt lên: "Đại ca, Tứ ca chết, vẫn còn sống!"

Ánh mắt Ôn Tư Lập chợt lóe lên, vội hỏi: "Đệ ? Muội gặp Tứ ? Hai gặp khi nào?"

"Muội vẫn gặp Tứ ca, chỉ thư cho thôi." Ôn Hạ vội vàng lấy thư từ chỗ Hương Sa, mỉm đưa cho Ôn Tư Lập.

"Muội cố ý mang đến cho xem, Tứ ca nhà gặp chuyện, nên mới liên lạc với chúng . Muội cũng thư kể chuyện cho mẫu và Nhị ca, Tam ca, đáng tiếc Tam ca vì bức thư của thành uống rượu, mới gây chuyện..."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ôn Hạ , ngẩng lên thì thấy sắc mặt Ôn Tư Lập hề vui mừng, ngược như sương mù dày đặc bao phủ.

"Đại ca?"

Ôn Tư Lập nàng chằm chằm: "Muội nhận bức thư như thế nào?"

Ôn Hạ về phía Hương Sa phía , Hương Sa bẩm báo bộ sự việc.

"Đại ca, ?"

Ôn Tư Lập trầm ngâm hồi lâu: "Không gì." Hắn cất bức thư trong tay áo: "Có chỗ nào chuyện tiện hơn ?"

Ôn Hạ thấy vẻ mặt nghiêm trọng, nán trong điện nữa, dẫn Ôn Tư Lập đến một cung điện gần Thành Vũ điện.

Ôn Tư Lập hiệu cho hai vệ canh gác, cũng bảo Bạch Khấu, Hương Sa lui xuống.

Hắn : "Hạ Hạ, đại ca vốn với một chuyện, nhưng giờ bức thư của Tứ đến thật kỳ lạ, mong xong giữ bí mật, tiên đừng với bên cạnh, cũng đừng với Hoàng thượng. Muội rõ lời đại ca ?"

Ôn Hạ linh cảm những điều Ôn Tư Lập sắp là những gì nàng , nhưng trong lòng thấp thỏm, như linh cảm mà nhớ đến phụ , nhớ đến việc Kỳ Diên từng lấy trận chiến thất bại khi phụ qua đời để từ chối phong phụ trung thần, Cung Đức Vương.

Nàng ngơ ngác gật đầu.

"Năm Kiến Thủy thứ ba, bố phòng hành quân ở Quỷ U cốc chỉ phụ , và Tứ , cùng các phó tướng trong quân . Vậy mà tấn công , phục kích đỉnh núi, đến thật kỳ lạ. Địa thế Quỷ U cốc hiểm trở, gặp gió tuyết, chúng chọn con đường là vô cùng nguy hiểm, quân Yên phục kích ở đây thì càng nguy hiểm hơn, trừ phi bọn chúng rõ lộ trình của chúng ."

"Khi đó là mùa đông, băng tuyết ngập trời, bầu trời hai xuất hiện chim ưng, theo sát quân lâu rời, con chim ưng đó thể né tránh mũi tên của phụ một cách linh hoạt, là chim ưng huấn luyện nghiêm khắc. Không lâu khi chim ưng đen xuất hiện, quân liền phục kích."

"Khi phụ liều mở đường m.á.u cho và Tứ , chúng một đội quân Yên chặn giết. Ta giao chiến với quân Yên, khi đầu thấy Tứ nữa. Năm đó cũng nghĩ là bảo vệ chu , khiến rơi xuống vực nước, nhưng đó quân tìm kiếm nửa tháng cũng tìm thấy t.h.i t.h.ể ."

Ôn Hạ yên lặng lắng , hàng mi run rẩy: "Huynh gì..." Trong lòng nàng suy đoán, chỉ là Ôn Tư Lập xác nhận.

Ôn Tư Lập sâu mắt nàng: "Đại ca nghi ngờ, Tứ phản bội Ôn gia quân, tiết lộ kế hoạch của quân ."

"Không thể nào!" Ôn Hạ kiên quyết : "Huynh là con trai của phụ , là của chúng , sẽ !"

Ôn Tư Lập an ủi cảm xúc của Ôn Hạ, mím chặt môi mỏng, hồi lâu mới : "Đại ca cũng nghi ngờ Tứ , chỉ là cho chuyện , để đề phòng."

Ôn Hạ tin, cũng buồn, nhớ đến Kỳ Diên cũng từng nhắc đến chuyện .

Năm đó, khi tin phụ tử trận, nàng trải qua những ngày đông lạnh lẽo nhất trong cung.

Kỳ Diên phụ thất trách, mới khiến nhiều binh lính bỏ mạng như .

Hắn với kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm của phụ , đến mức thảm bại như , trong quân nhất định tiết lộ quân tình, con chim ưng đen xuất hiện chắc chắn là ám hiệu của gian tế. Ôn Lập Chương và Ôn gia quân đều nghiêm trị.

Sau đó, các tướng lĩnh trong quân cũng nghi ngờ con chim ưng đó, nhưng điều tra manh mối, chỉ với việc chim ưng đen né tránh linh hoạt như , nhất định là huấn luyện, là tai mắt do quân Yên thả , mới khiến quân Yên đến đây.

Kỳ Diên phản bác rằng tai mắt thể nhanh, nhưng quân Yên phục kích nhiều như , trừ phi kế hoạch, nếu thì chẳng khác nào thần binh từ trời rơi xuống.

Ôn Tư Lập và các tướng lĩnh trong quân khi điều tra nội bộ nghiêm ngặt, cũng trải qua nhiều diễn tập, xác định những nắm giữ chức vụ cao trong quân nghi thông địch, chứng minh quân đội cũng thể nhanh chóng phục kích khi chim ưng đen lượn , dụ địch đến.

Đây là đáp án mà cả triều văn võ đều tin tưởng, ai nghi ngờ Ôn gia trung nghĩa.

Kỳ Diên vẫn tin, gầm lên mắng mỏ cả triều văn võ, bất chấp sự phản đối của các triều thần, trị tội Ôn Lập Chương tội bất kính lớn.

Ngày hôm đó, sấm sét ầm ầm, mưa to gió lớn, như thể đang bất bình cho vị trung thần oan ức.

Trong Thanh Yến điện, từ trong điện đến bậc thang bên ngoài, vô triều thần quỳ gối, tất cả đều xin Kỳ Diên thu hồi mệnh lệnh, một trung thần như nếu chứng cứ mà định tội, bá tánh thiên hạ sẽ lạnh lòng.

Thái hậu ở điện tranh luận với Kỳ Diên.

Còn Ôn Hạ hai ngất xỉu trong cơn ác mộng , chuyện ở Thanh Yến điện, bất chấp bệnh tật xông đến Thanh Yến điện, vệ của Kỳ Diên ngăn bên ngoài.

Nàng quỳ trong mưa, trình bày những chứng cứ mà Ôn gia quân chứng minh, trình bày công lao nhiều năm của phụ vì nước.

"Năm Thiên Hựu thứ ba, quân Yên bí mật tấn công Nam Quan, đốt nhà g.i.ế.c cướp của, quận thủ cuộn bạc lương bỏ trốn. Phụ thần nữ trấn thủ Lê Đông, vượt qua tám trăm dặm suốt đêm ập đến Nam Quan, dẫn theo một vạn Ôn gia quân thề sống c.h.ế.t bảo vệ giang sơn Đại Thịnh, trúng tên độc cũng chịu rời khỏi tường thành."

"Năm Thiên Hựu thứ bảy, trận chiến Đồng Châu, tiên đế phái Trịnh vương phó tướng giám quân, quân Yên bày kế thành, Trịnh vương lỡ thành bắt, phụ thần nữ vì cứu của tiên đế, mắc kẹt trong thành địch, đoạn lương hai mươi ba ngày, chỉ dựa nước mưa và rau dại để sống sót, cứu Trịnh vương, tắm m.á.u trở về Đại Thịnh."

"Năm Thiên Hựu thứ chín..."

"Phụ cả đời vì nước, Ôn gia quân coi cái c.h.ế.t của là sự sống của bách tính. Hoàng thượng tin lòng trung của ông , nhưng thể ngoài đường tùy tiện kéo một hỏi, cứ hỏi xem Ôn Lập Chương rốt cuộc là gian thần bại tướng , rốt cuộc là kẻ ngu dốt tham sống ."

Ngày hôm đó, nước mưa thấm ướt y phục của Ôn Hạ.

Không còn ai thể che mưa chắn gió cho nàng nữa, còn ai thể cõng nàng về căn nhà khô ráo ấm áp trong những ngày mưa gió như thế nữa.

Phụ thể bảo vệ nàng nữa .

Và nàng bảo vệ cha .

Dưới mưa, ảnh mảnh mai, yếu đuối như rễ cây bám chặt đất.

Trên mái tóc đen nhánh của nàng, trâm cài lấp lánh, tinh xảo.

Ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn, nàng hô lớn: "Trời cao chứng giám, giữa ngày hè sấm sét vang trời ắt là điềm báo. Ta, Ôn Hạ xin thề, nếu cha là gian thần, là phản tướng, thì hãy để sấm sét hôm nay giáng xuống đầu con cháu Ôn gia."

"Bằng sinh mạng của , xin ông trời hãy phân định trắng đen cho Ôn gia."

Dưới cơn mưa sấm sét, trâm cài đầu nàng rơi xuống lả tả.

Nàng ngẩng đầu, giơ cao trâm cài trong tay, như dẫn dụ sấm sét trời. Dáng vẻ nhỏ gầy , rõ ràng là sắp ngã quỵ, nhưng cố gắng chống đỡ, thẳng tắp. Trong khoảnh khắc , nàng kiên cường, ngoan cường, chỉ dùng sinh tử cơn mưa sấm sét để chứng minh Ôn Lập Chương trong sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-37.html.]

Các đại thần quỳ hai bên cũng hiểu ý nghĩa của những chiếc trâm cài đầu nàng. Tuy rằng sấm sét thể thực sự đánh trúng nàng, nhưng tai nạn khó lường, đều hô to: "Không thể!"

Trên bầu trời đen kịt, tia chớp xé toạc màn đêm, như chia đôi vòm trời.

Giữa tiếng sấm vang dội, Thái hậu lao khỏi Thanh Yến điện, dang rộng hai tay, bất chấp tất cả để bảo vệ nàng.

tia chớp nhanh hơn bước chân của Thái hậu.

Một tiếng sấm sét kinh thiên động địa theo tia chớp giáng xuống, nhưng đánh trúng Càn Khôn điện - nơi thờ phụng di ảnh và bài vị của Tiên đế.

Đó là duy nhất Kỳ Diên thỏa hiệp với Ôn Hạ.

Hắn truy cứu tội của cha nàng nữa.

Trước mặt các đại thần, Thái hậu và di ảnh sấm sét thiêu cháy của Tiên đế, ban thưởng hậu hĩnh cho Ôn Gia quân, truy phong cho cha nàng.

Đó là duy nhất Ôn Hạ chiến thắng Kỳ Diên.

Và Kỳ Diên, Thái hậu cùng bộ văn võ bá quan lẽ sẽ bao giờ , tia sét đánh Càn Khôn điện là lời cảnh báo của trời cao, mà là do nàng cố ý cắm cột sắt buộc cỏ khô lên mái ngói, bôi bột photpho lên di ảnh của Tiên đế để dẫn dụ sấm sét.

Được Ôn Lập Chương che chở cả đời, Ôn Hạ bao giờ cho rằng thông minh.

Đó lẽ là duy nhất nàng dùng hết sự thông minh của .

Khoảng thời gian ngắn ngủi bên Kỳ Diên khi còn nhỏ giúp nàng hiểu rõ , yêu quý phụ hoàng của đến nhường nào, đó là điểm yếu của .

Đêm khuya tĩnh mịch, gió nhẹ mang theo lạnh.

Ôn Hạ ngước đôi mắt đẫm lệ, hóa chỉ Kỳ Diên nghi ngờ trận chiến năm xưa, mà ngay cả đại ca mặt cũng đang nghi ngờ.

đối tượng nghi ngờ thể là tứ ca mà nàng yêu quý nhất chứ?

Tuyệt đối thể.

"Nhị ca và tam ca thì , họ cũng nghĩ như ?"

Ôn Tư Lập lắc đầu, mím chặt môi mỏng: "Năm đó chỉ là suy đoán, cha dạy chúng , trong một vụ tai nạn, sống sót hoặc biến mất lẽ là khả nghi nhất. Tuy suy đoán, nhưng cũng tin rằng đó là tứ , nhưng bức thư mắt của ..."

Bức thư mắt cho bọn họ , Ôn Tư Hòa khôi phục trí nhớ từ lâu, nhưng vì trong thư gia môn gặp nạn nên liên lạc với bọn họ.

Chẳng lẽ Ôn gia sẽ lo lắng cho ? Rốt cuộc gặp khó khăn lớn đến mức nào mà ba năm qua liên lạc với bọn họ?

"Ta đang nghĩ, thích khách áo đen bắt cóc ở Thanh Châu hành cung chính là tứ ."

Ôn Hạ kinh ngạc: "Sao thể?"

Nếu Ôn Tư Hòa gặp nàng, thể trực tiếp lộ diện. Hơn nữa, theo điều tra của Kỳ Diên, những thích khách đó đều là Yên quốc. Tứ ca của nàng giọng Đại Thịnh, thể là Yên quốc?

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm trùng khớp với Ôn Tư Lập.

Ôn Hạ nghĩ tiếp nữa.

Ôn Tư Lập hề ném những câu hỏi hóc búa cho Ôn Hạ, chỉ quyết tâm tự điều tra kỹ lưỡng. Ôn Hạ đương nhiên suy nghĩ của , ánh mắt ảm đạm.

Ôn Tư Lập thôi, cuối cùng vẫn quyết định : "Muội còn nhớ năm mười bốn tuổi, tứ con trai của cha nữa ?"

Ôn Hạ gật đầu lia lịa.

Nàng vẫn luôn quên, khi đó nàng chạy hỏi tứ ca tại , Ôn Tư Hòa cúi lau nước mắt cho nàng, mở miệng cha gọi . Nàng vẫn luôn câu trả lời của .

"Khi tứ những lời với cha, đang ở thư phòng của cha, thấy lời ."

"Hắn đối với nảy sinh tình cảm nam nữ, còn là tình cảm nữa, thể con trai của cha nữa, đợi trưởng thành, dùng năng lực của để cưới ."

Ôn Hạ nắm chặt khăn tay, sững sờ tại chỗ.

Ánh nến trong điện le lói, nàng rõ cách bài trí của cung điện xa lạ , nhưng giọng của đại ca vô cùng rõ ràng.

Nàng như nhầm.

Tứ ca thương yêu nàng như , nàng vẫn luôn gọi là thập cửu ca ca, tứ ca ca. Sao thể tình cảm nam nữ với nàng chứ?

Hắn và tam ca đều nàng là đáng yêu nhất đời, , vui khi gia nhập Ôn gia, vui vì cha nhận nuôi , vui vì nàng là . Khi nàng đánh xe ngoài du ngoạn, con nhà giàu quấy rối, tứ ca cao lớn tuấn tú, cả ôn hòa, nhưng lông mày lạnh lùng sắc bén, : "Ai dám bắt nạt của ".

Hắn là ca ca của nàng.

Sao thể chứ?

Nàng dường như chợt nhớ , một ngày, hình như là lúc nàng tròn mười bốn tuổi, mặc chiếc váy dài mới do Ôn Hứa thị may, chạy đến sân tập võ của tướng quân phủ tìm .

Ôn Tư Hòa đang luyện kiếm với tam ca, thấy nàng gọi "ca ca" liền đầu .

Tam ca sải bước tiến lên khen nàng xinh . Còn Ôn Tư Hòa thì giơ kiếm trung hồi lâu, chỉ im tại chỗ nàng, dáng cao lớn, mỉm đôi mắt nàng, im lặng mím môi.

Hình như là lúc bọn họ cùng đến sườn núi , cỏ xanh mọc um tùm, nàng chống cằm áo bào trắng của , về phía cha hành quân, ngẩn . Ôn Tư Hòa hái quả mâm xôi dại, gói trong lá cây sạch sẽ đưa cho nàng, xoa đầu nàng : "Ăn , cha sẽ sớm trở về thôi." Hắn hỏi nàng: "Nếu một ngày hành quân ngàn dặm, Hạ Hạ cũng sẽ ngóng trông, cầu nguyện cho ?"

Ôn Hạ đột nhiên hiểu.

Hắn là ca ca của nàng mà.

Ôn Tư Lập : "Đại ca với , là hy vọng dù thế nào, cũng nên đề phòng."

Ôn Hạ rơi nước mắt.

Ôn Tư Lập đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng động tác dừng , vì quan hệ quân thần, từ khi tam Ôn Tư Lai giành lấy việc lau nước mắt cho Ôn Hạ, là đại ca cũng vui vẻ nhường .

Ôn Hạ nước mắt lưng tròng, Ôn Tư Lập hết sức bất đắc dĩ, đưa tay lau nước mắt má nàng.

"Bây giờ là hoàng hậu, chuyện càng thể để tâm phúc và hoàng thượng , tất cả chỉ là suy đoán của đại ca, chứng cứ. Muội hãy nhớ kỹ, cứ đề phòng là ."

Ôn Hạ khẽ đáp một tiếng "ừm", giọng nghẹn ngào.

Ôn Tư Lập từ khi Ôn Hạ còn nôi cực kỳ yêu thương , tuy là con nuôi, nhưng hòa nhập với Ôn gia, bao giờ coi là con nuôi, đối với Ôn Hạ là cha.

"Được , lau nước mắt , hồi cung thôi, đừng để hoàng thượng điều gì."

Ôn Hạ đang nghĩ gì, im lặng hồi lâu, gật đầu, nhưng Ôn Tư Lập: "Đại ca, thể đưa thư cho ?"

“Đại ca cần dựa bức thư manh mối, điều tra rõ ràng Tứ , tạm thời thể đưa cho . Nếu nhận thư hồi âm, cũng lập tức báo cho Đại ca, chớ tự ý trả lời."

Ôn Hạ gật đầu, vẻ mặt vẫn u ám.

Ôn Tư Lập gọi Bạch Khấu và Hương Sa: "Cẩn thận hộ tống nương nương hồi cung."

Ôn Hạ lúc mới hồn, với Ôn Tư Lập: "Muội để Bạch Khấu đưa ca ca đến Chung Thái cung."

Ôn Tư Lập càng lo lắng nàng thất thần, bảo nàng cứ yên tâm hồi cung là , tự sẽ tìm nội thị trong cung dẫn đường.

Ôn Hạ gật đầu, im lặng rời khỏi Thành Vũ điện.

Ôn Tư Lập ngoài tìm một nội thị dẫn đường, nội thị dẫn xuyên qua hoa viên, đến hành lang dài.

Cung cấm về đêm yên tĩnh, một tiếng động.

Bỗng nhiên một giọng hát trong trẻo mà hào sảng xé toạc màn đêm, giọng ca hề chút nào đúng nhịp điệu. Ôn Tư Lập đầu tiên thấy hát dẫu khó , nhưng hát một cách vô cùng phấn khích hào sảng.

"Ta vai trái vác đầu hổ a, vai đội trời cao!"

"Bản tướng quân đêm nay liền động phòng, ợ ~"

Tiếng hát đến gần, bóng dáng loạng choạng tới trong bóng đêm mảnh mai thướt tha, nhưng tiếng hát tràn đầy nhiệt huyết hào hùng.

Nội thị dừng bước, Ôn Tư Lập cũng thu hồi ánh mắt.

Nội thị : "Ôn tướng quân xin chờ một chút."

Nội thị chạy vội lên phía , nhận tới, nhưng là phi tần, vội vàng hành lễ khuyên nhủ: "Vị chủ tử , mau hồi cung , rẽ phía là hậu cung, nơi là tiền đình, thêm nữa là ."

Tiếng hát dừng , mảnh mai thướt tha ợ một cái, bỗng nhiên một hành động khiến Ôn Tư Lập trợn mắt há hốc mồm.

Nàng nhấc bổng nội thị lên.

Bằng hai tay.

Một nữ tử...

Ném lên trung, khúc khích.

Nàng bỗng nhiên liếc thấy Ôn Tư Lập, đôi mắt hoa đào sáng lên, say mê chớp chớp mắt.

Ôn Tư Lập nhíu mày, cúi đầu lui về phía tránh hiềm nghi.

"Thục phi nương nương!" Cung nữ tìm đến, vất vả lắm mới kéo nữ tử .

Nội thị bò từ bụi cỏ, dám kêu đau, cung kính tiếp tục dẫn đường cho Ôn Tư Lập.

Một đường gì, Ôn Tư Lập cũng tuyệt nhiên thích ngóng chuyện thị phi, vô cùng giữ lễ, mãi cho đến Chung Thái cung, cứ như đường từng chuyện gì xảy .

"Nô tài đưa đến đây, cung tiễn Ôn tướng quân."

Ôn Tư Lập hiệu cho tín, đồ đao lấy một thỏi bạc: "Công công cầm lấy xem vết thương, đa tạ dẫn đường."

Loading...