Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:06:17
Lượt xem: 1,281

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay đối với Ôn Hạ, nhất định sẽ yên bình.

Trên đường hồi Phượng Dực cung, sự khác thường của nàng hai cung nữ bên cạnh nhận , Bạch Khấu và Hương Sa quan tâm hỏi han, nàng chỉ lắc đầu, trả lời.

Ngay cả nàng cũng đáp án.

Nàng tự nhiên tin Tứ ca ca sẽ phản bội Ôn gia.

Đại ca đến tình cảm nam nữ...

Ôn Hạ bỗng nhiên bừng tỉnh, Tứ ca ca năm đó mới mười sáu tuổi, cho dù Ôn gia nhầm tuổi , nhiều nhất cũng mười tám tuổi. Thiếu niên mười tám tuổi, ngày thường sống cùng bọn họ trong phủ, bên cạnh nữ tử nào khác, chỉ một nàng, tự nhiên sẽ xem thứ cảm giác mơ hồ khi lớn lên là yêu thích.

Là Tứ ca ca hiểu lầm.

Hắn hẳn là nhầm lẫn những cảm xúc đó thành tình yêu nam nữ.

Giống như lúc Ôn Lập Chương đưa nàng hồi kinh, nàng cũng với Ôn Hứa thị, tại nàng thể tự chọn một phu quân giống như Tứ ca ca.

Thời gian nàng trưởng thành chỉ tiếp xúc với phụ và các ca ca, nàng cũng sẽ dựa theo hình mẫu của phụ và các ca ca mà tưởng tượng hình mẫu chồng lý tưởng.

Nghĩ đến đây, Ôn Hạ rốt cuộc cũng chút sáng tỏ, nhưng nhớ tới lời Đại ca , vẫn là chau mày thôi.

Nàng suýt nữa thì quên mất trong tẩm cung của còn , thấy Kỳ Diên thờ ơ một câu "Trở về ", sợ tới mức quên cả hành lễ.

"Hoàng thượng ở đây?"

"Trẫm chẳng sẽ đợi nàng ở Phượng Dực cung ?"

Kỳ Diên về phía nàng: "Nói chuyện với trưởng thế nào?"

"Lâu ngày gặp, trò chuyện với Đại ca lâu một chút, đa tạ Hoàng thượng."

Kỳ Diên thêm gì, để nàng rửa mặt .

Ôn Hạ liếc thêm một cái, xuống bàn vuông bằng gỗ lê trong điện, cung nữ đang pha cho , thong thả uống , yết hầu khẽ chuyển động.

Ôn Hạ bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, rõ đêm nay sẽ nữa.

Nàng chậm rãi đến Thanh Ngọc trì tắm rửa.

Hơi nước lượn lờ bốc lên, suy nghĩ miên man của nàng như làn sương mù .

Trong lúc chờ đợi, Kỳ Diên đến thư phòng, thêm một chiếc đai lưng do Ôn Hạ .

Vừa lúc đến, một nhàm chán, liền thấy chiếc đai lưng trong thư phòng. Đai lưng màu sắc khảm ngọc , kiểu dáng độc đáo, thích. Hồ Thuận hỏi cung nữ, cung nữ những thứ đều là do Ôn Hạ tự tay may từng mũi kim, kiểu dáng cũng là do nàng tự vẽ.

Kỳ Diên đây là đầu tiên nhận đồ vật do nữ tử tự tay .

Hồ Thuận : "Chiếc đai lưng hợp với khí chất của Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hiện giờ thật sự để tâm đến ."

Kỳ Diên vui vẻ nhướn mày, bước khỏi thư phòng, hỏi cung nữ: "Hoàng hậu đang ở ?"

"Hồi Hoàng thượng, nương nương vẫn đang tắm."

Thanh Ngọc trì đặt ở một thiên điện phía tẩm cung, từ hành lang vài bước là tới.

Cung nữ canh giữ ở ngoài cửa thấy Kỳ Diên đến, vội vàng bẩm báo, Kỳ Diên giơ tay ngăn .

Vén rèm châu lên, khí ẩm ướt tràn ngập hương thơm thoang thoảng, phía tấm màn sa mỏng manh, một hồ nước nóng màu trắng sữa như ngọc quý. Dưới làn nước lấp lánh, làn da thiếu nữ trắng nõn hơn cả tuyết, bông hoa ngọc lan bên n.g.ự.c nở rộ trong làn nước nóng.

Ánh mắt Kỳ Diên như đêm đen, bước lên bậc thang.

Hương Sa là đầu tiên thấy , giật đến mức rơi cả hộp hương cao trong tay: "Hoàng thượng, nương nương còn xong, xin ..."

Những lời còn đều ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Diên cắt ngang.

Ôn Hạ biến sắc, cánh tay trắng nõn che chắn ngực, lên bờ chìm xuống nước, luống cuống đến mức hai má đỏ bừng.

Bạch Khấu hốt hoảng lấy y phục, Kỳ Diên lạnh nhạt "Lui xuống".

Cung nhân đều đuổi ngoài.

Ôn Hạ hoảng sợ bất an.

Kỳ Diên bậc thang bên hồ, từ góc độ , đập mắt là làn sương mờ ảo, làn da nàng như ngọc, gương mặt xinh e lệ. Yết hầu Kỳ Diên khẽ chuyển động, xổm xuống: "Lại đây."

Lông mi Ôn Hạ ngừng run rẩy: "Thần còn xong."

Đôi mắt Kỳ Diên sâu thẳm khó dò, đôi môi mỏng như như , chỉ là giọng hề mang đến áp lực cho nàng: "Lại đây."

Ôn Hạ đỏ bừng mặt: "Hoàng thượng như thật quân tử..."

Kỳ Diên bật , nâng cằm: "Trẫm mong quân tử . Là nàng tự đây, trẫm xuống đó, nàng tự suy nghĩ cho kỹ."

Ôn Hạ run rẩy lông mi, cứng đờ trong làn sương mờ ảo hồi lâu. Kỳ Diên ung dung thong thả chờ bờ, cả tỏa khí chất đế vương, quyết tâm , cho phép kháng cự.

Ôn Hạ cuối cùng cũng cứng nhắc, chậm chạp dựa bờ.

Kỳ Diên cúi đầu, đôi môi mỏng cong lên nụ tà mị, nắm lấy cổ tay đang bắt chéo che chắn của Ôn Hạ, kéo nàng nửa khỏi mặt nước.

Tiếng nước b.ắ.n tung tóe.

Nàng biến sắc, đôi môi đỏ mọng run rẩy hôn lên. Bàn tay to giữ chặt gáy nàng, cho nàng trốn tránh dù chỉ một chút.

Ôn Hạ tưởng rằng sẽ lên bờ.

gặp Kỳ Diên, chỉ là vực sâu đưa nàng chìm nghỉm.

Trong Thanh Ngọc trì, nàng còn đường lui, đúng hơn là còn chút tôn nghiêm nào. Hai đầu gối quỳ bậc thang bằng ngọc trong nước, đau đến mức dường như trầy da tróc thịt. Tảo nước quấn quanh eo Kỳ Diên, dường như cảm thấy độ sâu như vẫn đủ, ôm nàng bơi chỗ sâu hơn.

Ôn Hạ sặc mấy ngụm nước nóng, trong làn sương trắng nóng hổi chỉ cảm thấy ngạt thở như lúc 9 tuổi rơi xuống nước. Cánh tay Kỳ Diên kéo từ phía , cằm liên tục đập mặt nước, như sặc nước.

Nàng bỗng nhiên lóc gọi: “Tứ ca ca--”

Kỳ Diên hung hăng kéo nàng , bóp chặt hai má nàng, đôi mắt dài đẽ mang theo sát khí hung bạo: “Nàng c.h.ế.t ?”

“Gọi Tứ ca ca cái gì!”

“Ta sợ nước, sợ nước.” Ôn Hạ run rẩy thở hổn hển: “Ta từng rơi xuống nước, là Tứ ca ca cứu . Ta ở chỗ !”

Sát khí trong mắt Kỳ Diên cuối cùng cũng tan biến, dừng giữa chừng, cảm thấy mất hứng, bế nàng lên bờ, ngay chiếc giường thấp trong điện.

Bên ngoài điện, cung nhân Phượng Dực cung dám giải tán, nhưng bao giờ thấy tiếng yếu ớt như . Bạch Khấu sai cung nữ lui , cùng Hương Sa ở ngoài cửa, hai mặt đỏ bừng, trong mắt đều là lo lắng.

Một canh giờ dài đằng đẵng trôi qua, Hương Sa trầm như Bạch Khấu, cuối cùng nhịn xông : “Hoàng thượng, cầu xin đừng ức h.i.ế.p nương nương nữa!”

Một luồng nội lực mạnh mẽ mang theo hàn ý lạnh lẽo từ phía tấm rèm mỏng ập tới, đẩy Hương Sa ngoài điện, Hương Sa ngã mạnh về phía , Bạch Khấu vội vàng đỡ lấy nàng.

Tiếng trong điện cuối cùng cũng biến thành tiếng nức nở khe khẽ, tiếng bước chân truyền đến, hai vội vàng lui về , chỉ dám dùng ánh mắt lo lắng liếc .

Vị đế vương hình cường tráng, vai rộng đầy nước, bế hoàng hậu đang quấn long bào ngoài, chỉ một đôi chân nhỏ lộ ngoài long bào, đầy vết thương đỏ ửng, run rẩy.

Kỳ Diên tẩm cung, lạnh nhạt lệnh cho cung nhân đóng cửa phòng.

Hắn đặt Ôn Hạ lên giường, nàng vùng vẫy, nâng trán trắng nõn của nàng lên, đôi mắt sâu thẳm trong.

“Ở mặt gọi tên khác, cho dù là trưởng của nàng cũng .”

Ngón tay véo cằm nàng, hôn lên môi nàng, càng thêm sức trừng phạt.

Giờ Dần đến, thứ trong điện cuối cùng cũng kết thúc.

Tóc mai Ôn Hạ rối tung, lọn tóc lòa xòa dính má ửng đỏ, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ mở to.

Kỳ Diên thấy một hàng dấu răng nhỏ vai từ trong gương, bật .

Khoác áo ngủ lên, rót nước đưa đến bên môi Ôn Hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-38.html.]

Nàng sớm như cá mắc cạn, uống vội vàng, nước tràn khóe môi ướt má.

Kỳ Diên kiên nhẫn đút cho nàng, trong mắt tràn đầy thỏa mãn, đợi đến khi Ôn Hạ uống nữa mới cẩn thận lau vết nước bên môi cho nàng.

Ôn Hạ chằm chằm nhúc nhích, đột nhiên giơ tay lên.

Bốp một tiếng.

Cái tát của nàng giáng lên mặt .

Kỳ Diên sững sờ trong giây lát, đầy vẻ tức giận, nheo mắt chằm chằm Ôn Hạ. Nàng đỏ hoe mắt rơi nước mắt, nhất thời tức bực, quát lớn: “Khóc cái gì, là nàng đánh trẫm.”

Ôn Hạ mấp máy môi, nhiều lời, cho quá khốn nạn, nhưng cuối cùng cảm thấy đôi co với loại chỉ là phí sức.

Nước mắt từng giọt rơi xuống chăn, nàng phát tiếng nức nở khe khẽ.

Kỳ Diên cứng đờ, sự bối rối và hổ vì tát một cái sớm còn để ý đến nữa, cau mày những giọt nước mắt ngừng rơi xuống: “Nàng đừng nữa.”

Hắn lau nước mắt cho Ôn Hạ, nhưng nàng tránh .

Kỳ Diên chỉ thể cúi xuống, cảm thấy rõ dáng vẻ của Ôn Hạ, liền nửa quỳ giường ngẩng đầu nàng: “Đừng nữa, trẫm trách nàng đánh trẫm, nổi giận với nàng.”

“Nàng đừng nữa , Hạ Hạ, nàng thế nào?”

Ôn Hạ càng dữ hơn, nước mắt ngừng rơi. Tiếng của nàng ồn ào, nhỏ nhẹ, ngay cả khi cũng nhẹ nhàng dịu dàng. Tiếng lọt tai, khiến Kỳ Diên đột nhiên cảm thấy đúng là một tên khốn nạn bằng cầm thú.

“Đừng nữa, đừng ép trẫm.”

Đôi vai gầy của Ôn Hạ bỗng nhiên run lên, vẫn còn tiếng nức nở khe khẽ.

“Còn nữa! Đừng ép trẫm nghĩ cách khác cầu xin nàng!”

Cách của cuối cùng cũng dọa nàng sợ, nàng cuối cùng cũng ngừng , vẫn còn tiếng nức nở nhỏ.

Kỳ Diên buồn bực đến mức khó chịu: “Trẫm gì nàng, cũng là nàng tát trẫm, biến thành nàng ấm ức như ?”

Ôn Hạ nước mắt lưng tròng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Là ức h.i.ế.p …”

“Trẫm chuyện với nàng là ức h.i.ế.p nàng?” Kỳ Diên cau mày, cuối cùng mới nguyên nhân nàng , cảm thấy vô lý: “Nàng là hoàng hậu, là của trẫm, trẫm đối xử với nàng như là lẽ đương nhiên.”

Ôn Hạ im lặng rơi nước mắt.

Kỳ Diên chịu nổi nước mắt của nàng, bất đắc dĩ dịu giọng : “Hạ Hạ, chuyện , trẫm chỉ với nàng thôi.” Hắn ôm Ôn Hạ lòng, mặc kệ cơ thể nàng run rẩy, vuốt ve mái tóc rối của nàng, giọng khàn khàn: “Trẫm từng sủng hạnh ai khác, phi tần trong hậu cung chỉ là trẫm đối đầu với mẫu hậu mới nạp , trẫm từng chạm ai cả.”

Ôn Hạ để ý đến , nàng cảm thấy đây là ân huệ lớn lao gì, Kỳ Diên hề kiềm chế, giống như dã thú, nhân tính.

“Nàng tin trẫm?”

“Ta đau, gọi Từ thái y.” Ôn Hạ nhắm mắt .

Từ Hoa Quân đêm nay trực, triệu tập từ trong phủ đến, dám chậm trễ một khắc nào.

Kỳ Diên ở ngoài bình phong, Từ Hoa Quân ở bên trong kiểm tra cho Ôn Hạ một lượt, bẩm báo gì đáng ngại, nghỉ ngơi một ngày là khỏi, hoàng hậu còn trẻ, mới đầu trải qua chuyện , khuyên nên tiết chế.

Ánh mắt của Hương Sa như bốc cháy, chằm chằm lưng Kỳ Diên.

Kỳ Diên hờ hững liếc nàng một cái, trở về tẩm cung.

Ôn Hạ lưng về phía ngủ, mái tóc đen xõa tung, nhưng nàng còn trân trọng mái tóc đen như nữa.

Kỳ Diên cầm lấy lược, ngón tay thon dài chải mái tóc dài rối bù cho Ôn Hạ, trải gối ngọc, phủ lên một lớp lụa mỏng, kiên nhẫn thắt nút tóc cho nàng.

Hắn nghiêng ôm nàng, nàng vẫn còn run rẩy, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai nàng.

“Hạ Hạ, trẫm sẽ chú ý.”

“Trẫm phái một đội kỵ binh đến Oa Đế quốc tìm bảo thạch cho nàng, hôm nhận tin tức khẩn cấp, nơi đó khai thác dễ dàng, sức lao động trong nước bọn họ đủ. Trẫm liền ký kết minh ước với quốc chủ của bọn họ, bỏ tiền lớn mua mấy ngọn núi, đó phái mười vạn cùng dụng cụ đến khai thác núi, nhanh sẽ đưa ngọc bích nhất đời đến cho nàng.”

Ôn Hạ cuối cùng cũng dịu : “Dưới núi nhiều ngọc bích ?”

“Đương nhiên.”

Giọng nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Thần cần nữa, thần nhiều bảo vật . Bỏ tiền lớn mua núi, mười vạn khai thác núi, thần từng cảm thấy thể gánh vác sự sủng ái hại dân hại nước như .”

Kỳ Diên khẩy: “Thôi , nàng ngủ , trời sắp sáng .”

Ôn Hạ cả mệt mỏi, rõ ràng nàng Kỳ Diên ngủ giường , bẩn cả chăn lụa nàng yêu thích, nhưng cuối cùng vẫn chống cơn buồn ngủ, chìm giấc ngủ say.

Khi nàng tỉnh là giờ nào, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu bức bình phong vẽ non nước, rồng phượng, in bóng mờ mờ tấm thảm.

Nàng dậy một cách uể oải, Hương Sa thấy tiếng động liền vội vàng hầu hạ, khóe mắt đỏ hoe.

Ôn Hạ cảm thấy khát nước, uống nhiều nước, mới ngẩng đầu hỏi: "Thuốc ?"

"Nương nương dùng bữa hãy uống thuốc ạ."

Ôn Hạ lắc đầu, nhận lấy chén thuốc tránh thai mà Hương Sa bưng tới, ngửa đầu uống cạn.

Lúc là giờ Ngọ, Hương Sa Kỳ Diên dậy từ hai canh giờ , đang ở Thanh Yến điện triệu kiến Ôn Tư Lập, sắc phong Phiêu Kỵ Đại tướng quân.

Lại thăng thêm một bậc.

Ôn Hạ cụp mi xuống, đang dùng bữa sáng, thì thấy cung nhân từ ngoài bẩm báo: "Hoàng thượng giá lâm!", nàng chợt cảm thấy cả bàn thức ăn ngon lành đều trở nên vô vị.

Ôn Hạ dậy hành lễ với Kỳ Diên, hôm nay nàng , cũng cần nàng câu nệ lễ nghi.

Kỳ Diên mặc long bào màu đen điểm vàng, khí thế uy nghiêm của bậc đế vương như thường lệ, nhưng sắc mặt vui vẻ hơn vài phần, ngọc bội bên hông tinh xảo khác thường.

Hắn : "Sáng nay ở triều, trẫm phong thưởng cho trưởng của nàng."

"Đại ca vì Đại Thịnh xông pha trận mạc, đây là những gì đáng nhận." Ôn Hạ nịnh hót . Nàng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng ngọc bội bên hông Kỳ Diên, nàng bật dậy, định tháo nó xuống.

Kỳ Diên ngờ nàng phản ứng như , nhịn : "Trẫm đây là vật nàng tặng trẫm, sáng nay trẫm cố ý đeo nó, chính là cho nàng trẫm thích ngọc bội ."

"Hoàng thượng, đây là vật thần cho trưởng, tặng ."

Nụ mặt Kỳ Diên chợt tắt, đôi mắt sâu thẳm dần lạnh lẽo.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hồ Thuận, lấy ngọc bội đến, đương nhiên càng kinh ngạc hơn, vội vàng quỳ xuống.

Hắn quỳ, các cung nhân trong điện đều đồng loạt quỳ xuống, ngay cả cung nhân của Phượng Dực cung cũng lặng lẽ quỳ theo.

Ôn Hạ cảm thấy lúng túng, nhưng mất mặt Kỳ Diên, mà là vì cảm thấy hành động ôm eo , tháo ngọc bội giống một quý nữ đoan trang, lịch sự.

Nàng nắm chặt ngọc bội trong tay, khẽ cúi đầu hành lễ với Kỳ Diên: "Thần khiến Hoàng thượng hiểu lầm, là của thần , mong Hoàng thượng thứ tội."

Kỳ Diên chằm chằm ngọc bội trong tay nàng, khóe mắt liếc sang, long bào của xõa , đây là đầu tiên bộ dạng chật vật như .

Nhớ những giọt nước mắt to như hạt đậu của Ôn Hạ đêm qua, Kỳ Diên cuối cùng siết chặt ngón tay đang đeo nhẫn, lạnh lùng : "Không thì , nàng cho trẫm một cái khác là ."

Ôn Hạ cúi đầu , đưa ngọc bội cho Hương Sa.

Không khí trong điện im lặng như chết, ngay khi Ôn Hạ và các cung nhân đều nghĩ Kỳ Diên sắp nổi giận, thì trầm giọng : "Cái nàng cho trẫm, hơn cái ."

Hắn xoay sải bước rời , vạt áo long bào bay phấp phới.

Các cung nhân đang cắt tỉa cành hoa dọc đường từng thấy hoàng đế ăn mặc xộc xoạc, thắt ngọc bội mà mặt lạnh tanh như , đều vội vàng quỳ xuống.

Kỳ Diên trở về Càn Chương cung, đầu Hồ Thuận bằng ánh mắt lạnh lẽo, sát khí trong mắt gần như thể lấy mạng .

Hắn sải bước long ỷ, tay xoay xoay chiếc nhẫn ngọc, suýt nữa thì giống như con .

Hồ Thuận khom , run rẩy : "Ngọc bội đó cũng , Hoàng thượng xưa nay thích màu xanh đậm, màu đó xứng với long uy của Hoàng thượng."

"Hoàng hậu nương nương sẽ ngọc bội mới cho Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương khéo tay, chắc chắn vài ngày nữa sẽ xong! Hoàng thượng đừng nên tức giận."

"Ngươi thấy trẫm tức giận ? Chỉ là một cái ngọc bội thôi, Hoàng hậu đồng ý cho trẫm, trẫm hề tức giận chút nào."

Choang!

Một chiếc chén ném xuống đất vỡ tan.

Loading...