Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-02-10 10:53:02
Lượt xem: 927
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chàng chỉ thích dung mạo của , hà tất giả vờ thâm tình như .” Trong mắt nàng là một mảnh lạnh lẽo, đôi mắt hạnh xinh còn chút ôn nhu như xưa.
Kỳ Diên hiểu, gần như gầm lên chất vấn nàng tại thấy sự cống hiến của , rõ ràng đang sửa đổi . Tất cả những điều nàng bây giờ mới , mới hiểu trong thế giới của nàng, những điều quan trọng đến nhường nào.
“Để đến hành cung, hoặc là ban cho một gian lãnh cung.” Ôn Hạ cúi đầu hành lễ, “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Kỳ Diên khàn giọng chất vấn: “Tại cho trẫm một cơ hội? Cho dù trẫm là ở Thanh Châu mới thích nàng, nhưng nếu như Ôn Hạ ở Thanh Châu là nàng, lẽ trẫm sẽ lạnh nhạt với khuôn mặt . Vì là nàng, trẫm học cách tôn trọng nàng, học cách thu liễm sự hung tàn, chỉ cần là thứ nàng , trẫm đều tìm cách lấy về cho nàng, để nàng vui vẻ.”
“Nàng trẫm đang giả vờ thâm tình, Hạ Hạ, nàng hãy cho trẫm một cơ hội, nàng cần gì cả, cứ xem trẫm đang giả vờ thâm tình .”
Ôn Hạ chỉ cảm thấy những gì giống như những gì đây, đều tùy tiện như .
“Chàng nếu như Ôn Hạ ở Thanh Châu là , nếu thật sự là thì , trúng là nữ tử khác, chẳng c.h.ế.t già ở Thanh Châu ?”
Kỳ Diên kiên quyết lắc đầu: “Trẫm từng nghĩ mạng của nàng, trẫm mẫu hậu che chở nàng, trẫm nàng ở Thanh Châu cũng sẽ sống quá khổ, bà sẽ...” Kỳ Diên đột nhiên cảm thấy, dường như gì cũng sai, càng , càng sai nhiều hơn.
Hắn từng nghĩ mạng của nàng, khi Vinh Vương ức h.i.ế.p nàng, trong đầu nghĩ đến chính là Hạ Hạ năm tuổi.
Lần đầu tiên gặp nàng, là bên bờ hồ trong hoàng cung, nàng đáng yêu đến mức khiến yêu thích, thấy che chở nàng lưng. Hắn từng hỏi nàng tên là gì, nàng nàng tên là Hạ Hạ, đó hỏi Hứa ma ma, Hứa ma ma Hạ Hạ đáng thương, Hoàng thượng và Hoàng hậu yêu thích, nên giữ nàng bên cạnh.
Hắn nghĩ, nuông chiều Hạ Hạ đáng thương thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thiên hạ.
Chứ giống như , tình thương của mẫu , sự thấu hiểu của phụ hoàng.
Là bọn họ giấu giếm phận thật sự của Ôn Hạ, dùng những lời lẽ mơ hồ lấp liếm, dụ dỗ chấp nhận Ôn Hạ.
Hắn chịu nổi lừa dối, còn là lừa dối .
Từ ngày đó, thấy Thái hậu bảo vệ nàng như một công chúa, liền chỉ trái ngược với Thái hậu.
khi Vinh Vương ức h.i.ế.p nàng, chỉ một suy nghĩ, của , ngoại trừ ai phép ức hiếp.
Mà bây giờ, hối hận vì những năm qua ức h.i.ế.p nàng, hối hận vì lạnh nhạt với nàng mười hai năm.
chẳng lẽ thể một cơ hội ?
Ngay cả thần tử của phạm , nổi giận mặt, nhưng cũng nguyện ý cho một cơ hội sửa sai, bởi vì thấy sự hối hận của bọn họ.
“Hạ Hạ, trẫm sẽ để nàng ——”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng càng ở trong hoàng cung u uất sầu muộn, sống qua ngày đoạn tháng ?” Ôn Hạ cắt ngang lời , đuôi mắt đỏ hoe đẫm lệ: “Chàng nhất định giữ trong hoàng cung, cũng sẽ một cái, sẽ thị tẩm nữa, sẽ chuyện với nữa.”
“Nàng tưởng hành cung dễ sống như !” Kỳ Diên : “Nàng sinh cao quý, đồ mặc, đồ ăn, đồ dùng đều là thứ nhất thiên hạ. Đến hành cung, nàng chịu đựng mấy ngày?”
“Đó là chuyện của !”
“Chuyện của nàng? Nàng chịu đựng cuộc sống kham khổ, chịu đựng việc mỗi ngày còn ngọc bích Oa Đế, còn yến sào sợi vàng, nghi trượng , suối nước nóng, Trạc Thanh trì, hí khúc...”
“Ta chịu đựng .” Ôn Hạ ánh mắt trong veo, đôi mắt hạnh kiên định: “Hoàng thượng hiểu , những khổ cực so với việc nhận ân sủng của , thật sự tự do tự tại hơn nhiều.”
Nàng hết lời, chà đạp tôn nghiêm của Kỳ Diên xuống đất, nghiền nát sự sửng sốt đỏ ngầu, sự cầu xin đau khổ của thành tro bụi. Nàng chỉ lạnh lùng, tỉnh táo .
Kỳ Diên cuối cùng lạnh lùng quát: “Được, trẫm cho nàng !”
“Ôn Hạ, nàng đừng hối hận, đến hành cung , nàng đừng hối hận. Trẫm cho nàng tất cả những thứ nhất, là nàng cần.”
Trong ống tay áo thêu chỉ vàng hình rồng, đôi tay đế vương đầu tiên run rẩy như , theo bản năng nắm chặt chiếc nhẫn ngón cái, nhưng chiếc nhẫn ngọc biến mất, đầu ngón tay chỉ còn vết thương . Nắm chặt như , đau đớn như thể lưỡi kiếm sắc bén nhất của kiếm sĩ đang cắt da thịt.
Kỳ Diên nghĩ, chiếc nhẫn ngọc của đều từ những vụn ngọc mà nàng cần. Bọn họ xem đá ngọc bích mới đưa đến xưởng ngọc, đá cắt , chỗ nhất, quý giá nhất đều lệnh cho thợ thủ công thành vòng tay mà Ôn Hạ thích. Những mảnh vụn nhỏ cắt , mới nghĩ thành một chiếc nhẫn mới.
Hắn thể cho nàng tất cả những thứ nhất.
Hắn đang sửa đổi.
Tại nàng thấy.
Tại nàng thể cho một cơ hội, để bù đắp mười hai năm qua.
Ôn Hạ , hành lễ với , dùng lễ nghi quy củ nhất của hậu cung: “Đa tạ Hoàng thượng, thần xin phép thu dọn hành lý.”
Nàng lướt qua rời .
Kỳ Diên siết chặt nắm đ.ấ.m trong tay áo: “Bước khỏi đây, nàng hãy nghĩ cho kỹ, đừng tưởng trẫm sẽ đón nàng về!”
Nàng hề trả lời .
“Nàng đừng tưởng rằng trẫm thích nàng, đừng tưởng rằng trẫm hôm nay với nàng nhiều như là sẽ trách phạt nàng. Đến hành cung , trẫm sẽ giống như ở Thanh Châu, vội vã đón nàng trở về !”
“Đường xá xa xôi, nàng chịu sự xóc nảy giữa tiết trời cuối thu, đừng giữa đường cầu xin trẫm, đến lúc đó đừng tưởng rằng trẫm…”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Kỳ Diên , tường đỏ ngói xanh, lá cây xanh um tươi , bầu trời trong xanh còn bóng dáng Ôn Hạ.
Hắn cứng đờ, chậm rãi giơ tay lên.
Ngón tay cái từng đeo ban chỉ móng tay trong ống tay áo véo một mảng máu.
…
Giờ Dậu, Phượng Dực cung đợi thánh chỉ, liền phái đến Càn Chương cung hỏi thăm.
Hồ Thuận lo lắng bẩm báo: “Hoàng thượng, nội thị bên cạnh nương nương ở bên ngoài, nương nương hỏi thánh chỉ của ngài khi nào ban xuống…” Nói xong, Hồ Thuận dám ngẩng đầu, sợ hãi sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc bao trùm cả điện.
Kỳ Diên ngự án xem tấu chương bàn dài.
Trúc giản chất chồng như núi, một năm nay từng lười biếng chính sự, chỉ thuế má sung túc. Mỗi thấy Ôn Hạ vui vẻ những viên ngọc bích vận chuyển từ phương xa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh của nàng, cảm thấy cần chính mới ý nghĩa.
Trên bàn còn cây sáo bạch ngọc học vì nàng.
Kỳ Diên im lặng lâu, đột nhiên hất tung cả ngự án.
Tấu chương rơi đầy đất, cây sáo ngọc gãy đôi… Cảnh tượng hỗn độn khắp nơi, giống như tấm lòng cố gắng đổi nhưng uổng phí.
Hồ Thuận vội vã úp mặt xuống sàn nhà, cung nhân trong điện dù cẩn thận quy củ đến cũng khỏi run rẩy .
…
Trên một cung điện bên ngoài Phượng Dực cung, bóng dáng huyền sam thon dài cô độc lặng.
Kỳ Diên về phía sân Phượng Dực cung, cứ thế ngẩn cho đến khi màn đêm buông xuống.
Bầu trời màn đêm nuốt chửng, vô đèn đuốc sáng lên trong những cung điện trùng trùng điệp điệp, hoàng cung Đại Thịnh nguy nga tráng lệ, mà đêm nay tiêu điều lạnh lẽo như một tòa cung điện chết.
Kỳ Diên thi triển khinh công trở mặt đất, rời khỏi nơi , khỏi cung.
Kinh đô đến giờ giới nghiêm, đèn đuốc sáng trưng, con đường phồn hoa kéo dài mấy chục dặm, cửa hàng san sát , đường như mắc cửi.
Kỳ Diên xe ngựa im lặng tất cả, mục đích, chỉ khỏi cung hít thở khí, giang sơn của luôn như thiếu một mảnh.
Xe ngựa qua Ức Cửu Lâu, Kỳ Diên hiệu cho Trần Lân dừng .
Tầng lầu vẫn sáng đèn, nhưng từ cửa , trong đại sảnh còn thực khách, là giờ Hợi , tiểu nhị khoác khăn dài đang lau bàn ghế.
Kỳ Diên bước cửa hàng.
Tiêu chưởng quầy ở đây, tiểu nhị phận của , nhưng thấy khí thế bất phàm, liền cung kính : “Khách quan dừng bước, tiệm nhỏ đóng cửa ạ.”
Trần Lân: “Ta thấy tầng hai của các ngươi vẫn còn sáng đèn, bên cửa sổ đều .”
“Đó là của Đông gia nhà chúng .” Tiểu nhị giải thích, tuy thể ăn tại chỗ, nhưng thể mua đồ ăn mang .
Kỳ Diên bước lên lầu khi thấy hai chữ Đông gia.
Trần Lân lười biện minh phận, ném một thỏi vàng: “Chọn rượu ngon món ngon mang lên, Đông gia nhà các ngươi cũng dám bất kính với chủ tử của chúng .”
Kỳ Diên bước lên lầu, thấy hai trong đại sảnh lầu.
Người đàn ông lưng, áo gấm trắng như tuyết, mái tóc đen buông xuống tấm lưng thon dài, búi tóc cài ngọc quan. Kiểu tóc buộc nửa như càng thêm phiêu dật tao nhã, là kiểu cách mà các văn nhân mặc khách thường yêu thích.
Kỳ Diên ngờ Đông gia của tầng lầu là một nho nhã.
Một tên tùy tùng áo xanh hầu bên cửa sổ, đối diện với bên , thấy Kỳ Diên liền : “Ngươi là ai? Tầng lầu tiếp khách nữa .”
Lời còn dứt, đàn ông áo trắng đầu , một gương mặt vô cùng ôn hòa tuấn tú. Đôi mắt trong sáng kiên định, khí chất hơn , dáng vẻ như ngọc.
Câu chuyện Đông gia trong Ức Cửu Lâu , Kỳ Diên từ năm ngoái, mà đến hôm nay mới là đầu tiên gặp mặt vị Đông gia .
Hắn thẳng đến bàn của đàn ông.
Trần Lân : “Dù các ngươi từng gặp đương kim Hoàng thượng, nhưng cũng nên Ức Cửu Lâu của các ngươi năm ngoái Hoàng thượng ưu ái, Hoàng thượng che chở, một năm nay việc buôn bán mới phát đạt như .”
Nghe , ánh mắt đàn ông áo trắng dừng Kỳ Diên, dường như quá bất ngờ, dù khí thế quanh Kỳ Diên mạnh mẽ. Tên tùy tùng của sửng sốt một chút, chắp tay hành lễ với Kỳ Diên, cũng đang nhắc nhở hành lễ.
Hắn dậy, ánh mắt Kỳ Diên, khi cụp mắt xuống che giấu ánh sáng khó lường trong đáy mắt.
Kỳ Diên hề tỏ vẻ đây, bảo xuống. Hắn hỏi: “Nghe chuyện chưởng quầy của ngươi kể, ngươi tìm ?”
Một trận im lặng, chỉ là khoảnh khắc ngắn.
Người áo trắng ai khác, chính là Hoắc Chỉ Chu.
Vì gặp Ôn Hạ, Hoắc Chỉ Chu lặn lội đường xa đến đây.
Hành tung của vô cùng bí mật, trong triều Yên quốc cũng bố trí đóng thế, mỗi ngày lộ mặt, cùng các đại thần tâm phúc giúp xử lý việc triều chính trong nước.
Dẹp yên Trang thị, Hoắc Chỉ Chu đoạt hoàng quyền, cuối cùng mới dám sợ liên lụy đến Ôn Hạ, cuối cùng mới dám Đại Thịnh.
Mà thể gặp Kỳ Diên, điều khiến Hoắc Chỉ Chu vô cùng bất ngờ.
Dù Trần Lân giới thiệu đàn ông mặc huyền y cẩm bào mặt là Kỳ Diên, nhưng bằng trực giác nhạy bén, Hoắc Chỉ Chu cũng khí thế bất phàm, chắc chắn thể thăm dò phận từ miệng .
Hoắc Chỉ Chu cầm chén ngọc xanh, vén tay áo chậm rãi rót một chén .
Động tác của nhanh chậm, vô cùng tao nhã.
Mà đáng lẽ hận Kỳ Diên, đối với Ôn Hạ, đối với Yên quốc, Kỳ Diên đều là kẻ thù của . bên ngoài biểu lộ ngoài, trầm tự nhiên. Ngước mắt lên, đặt chén mặt đối diện.
“Tìm .”
Kỳ Diên cong môi, ý cũng nhạt: “Vậy thì , là cha ngươi, là tỷ ?”
“Nàng là trong lòng .” Hoắc Chỉ Chu : “Nếu nàng đồng ý, tương lai cũng nên là thê tử của .”
Kỳ Diên chút bất ngờ, nhưng cũng thật lòng: “Vậy thì càng .”
Hoắc Chỉ Chu khẽ cong môi, đến Đại Thịnh ba ngày, phát ám hiệu, nhưng tai mắt cài trong hoàng cung liên lạc với . Hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội, là Ôn Hạ thể gặp , là gặp .
Kỳ Diên: “Ngươi tìm nàng mấy năm ?”
“Gần bốn năm.”
Kỳ Diên hỏi thêm nữa, xoay xoay chén trong tay.
Im lặng một lát, Hoắc Chỉ Chu : “Lần đầu tiên gặp thiên nhan, ngờ Hoàng thượng đêm khuya còn vi hành.”
Hoắc Chỉ Chu ngại cung kính khom lưng Kỳ Diên, nhẫn nhịn ẩn nhẫn quá lâu, cho dù kẻ thù tàn nhẫn đến , đều thể ôn hòa đối đãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-46.html.]
“Trẫm chỉ là tùy tiện dạo thôi.” Ánh mắt Kỳ Diên rơi chén ngọc xanh, ngón tay thon dài xoay xoay chén .
Hoắc Chỉ Chu: “Tay Hoàng thượng thương?”
Kỳ Diên lên tiếng nữa, một lát im lặng mới : “Ngươi cứ tự nhiên, trẫm mượn tầng lầu của ngươi một lát.”
Lời ý bảo Hoắc Chỉ Chu lui xuống, nhưng Hoắc Chỉ Chu chỉ dậy xuống phía gần cầu thang, hề rời .
Hai ở trong đại sảnh mỗi một góc, bóng dáng một đen một trắng, đều đang uống rượu.
Hai khắc , Kỳ Diên dậy rời .
Hoắc Chỉ Chu dậy chắp tay.
Kỳ Diên xuống cầu thang, đầu , chỉ trầm giọng : “Chúc ngươi và trong lòng nên duyên vợ chồng.”
Cho đến khi trở xe ngựa, Trần Lân mới : “Hoàng thượng thấy khí độ của Đông gia tầng lầu chút khác thường ?”
Kỳ Diên đương nhiên , bất kể khí độ là cử chỉ lời , đều khác với thương nhân tầm thường, cũng giống các văn nhân mặc khách.
thích .
Ban đầu vị đông gia đang tìm , hơn nữa lời chút tương đồng với , tưởng rằng thể chuyện với đôi câu. Không cần chuyện phiếm trời đất, chỉ là uống chén cũng . hôm nay gặp mặt, và hợp .
Kỳ Diên luôn chuẩn, thể nhận kết giao với . Không vì là hoàng đế mà xu nịnh, đáng lẽ khiến với con mắt khác mới đúng.
Chỉ là Kỳ Diên rõ nguyên nhân trong đó, trực giác cho và hợp .
Hiện tại tâm trạng rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện của khác.
Trong xe ngựa đèn đuốc le lói, ngón tay cái mảnh vỡ khảm ngọc và chính véo đến mức vết thương sâu hoắm, Kỳ Diên thất thần.
……
Dưới màn đêm, trong một căn nhà dân vô cùng bình thường ở phía đông kinh thành, Hoắc Chỉ Chu trở về nơi ở .
Ám vệ hiện bẩm báo, ám hiệu phát hôm nay cũng nhận hồi âm của nội ứng trong hoàng cung. Hoàng cung Đại Thịnh canh phòng sâm nghiêm, bọn họ tiện xông .
Hoắc Chỉ Chu , đến giá rửa mặt rửa tay.
Thị vệ Ân Huấn : "Chủ tử, thật sự nên một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng đế Đại Thịnh!"
Hoắc Chỉ Chu lạnh lùng liếc một cái, dùng khăn dài lau khô nước tay.
Ra tay ở kinh thành Đại Thịnh, chẳng c.h.ế.t .
Hắn hận Kỳ Diên, nhưng việc cấp bách mắt là thể gặp Ôn Hạ một .
Lúc gửi thư thứ nhất cho Ôn Hạ, cho nàng còn sống, liền đối mặt với một Ôn Hạ khả năng hoài nghi phản bội Ôn gia. Lần đến Đại Thịnh, mang theo tất cả thành ý, giải thích với nàng chuyện của những năm nay. Cũng hỏi nàng bằng lòng theo về Yên quốc , đều nàng sống những ngày tháng thế nào trong hoàng cung. Hoắc Chỉ Chu nghĩ, nàng vui vẻ, thì nên ở đây nữa.
Trên thế gian , nàng là duy nhất bảo vệ, sống cùng nàng trọn đời.
Nàng cũng là nữ tử duy nhất từng bảo vệ .
Mất liên lạc với nội ứng mấy ngày, Hoắc Chỉ Chu mỗi ngày đều đến Ức Cửu Lâu.
Hắn từng đưa một khối ngọc bài, là ngọc bài mà mỗi đứa con của Ôn gia mới . Tiêu chưởng quầy khi xem qua, giống với khối ngọc bài của đông gia, cho rằng là nhà của đông gia, đối đãi với như thượng khách. đợi ba ngày cũng đợi tin tức của Ôn Hạ.
Hôm nay gặp Kỳ Diên, khí thế cường đại, thâm sâu khó lường, đối với quốc gia cá nhân, đều là một đối thủ mạnh.
……
Phượng Dực cung.
Cả cung điện hơn ba mươi cung nhân hầu hạ, nhưng dường như trong một đêm đều im lặng , ai việc nấy, giống như con rối dám lộ một chút cảm xúc nào, sợ chọc chủ tử vui.
Cung nhân nguyên do đều thể cảm nhận hoàng hậu nương nương ngày xưa ôn nhu hề tính khí hiện tại đang vui. Khuôn mặt ủ rũ của Bạch Khấu và Hương Sa, cũng đang im lặng tuyên bố thời tiết âm u của Phượng Dực cung e rằng sắp đến .
Ôn Hạ trong tẩm cung, mặc một bộ váy dài màu xanh nước biển thêu hoa văn con bướm mà nàng thích mặc, tóc cài trâm ngọc trai, cổ tay đeo vòng vàng ngọc sang trọng, cả xa hoa xinh , là cách ăn mặc thường ngày của nàng khi còn ở khuê phòng.
Cho dù hoàng hậu, nàng cũng thể sự xa hoa .
Cho dù thể sống xa hoa nữa, nàng cũng thể thích ứng với cuộc sống thanh đạm, nàng hạ quyết tâm.
Ngoài cửa, Lý Thục phi đến cầu kiến.
Ôn Hạ tâm trạng gặp Lý Thục phi nữa, thì một , cần đau lòng từ biệt nữa.
Nàng để Bạch Khấu khuyên Lý Thục phi trở về.
Bạch Khấu trở về : "Nàng mấy ngày nay gặp nương nương, đến thăm nương nương."
Ôn Hạ kiểm tra hành lý mang theo, gì.
Bạch Khấu : "Thục phi còn chuyện của nương nương, gặp nàng một chút ? Nàng cùng với Đức phi, Hiền phi, xưa nay luôn thiết với , xem như tỷ . Nương nương vui, hãy để một tỷ chuyện ."
Ôn Hạ cuối cùng hỏi: "Thân thể nàng thế nào ?"
Bạch Khấu ngẩn , phản ứng là chuyện trúng thuốc hôm đó, vội vàng : "Lý Thục phi chính là vì chuyện mà đến, nàng hẳn là đang lo lắng cho Ôn tướng, Lý Thục phi thì việc gì, vẫn hoạt bát như ."
Ôn Hạ mím môi, nhanh thu nụ nhạt : "Không gặp."
Bên ngoài điện cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mặt trời lên cao, từ từ lặn xuống phía tây.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, Phượng Dực cung cuối cùng cũng đợi thánh chỉ của Kỳ Diên.
Hồ Thuận tuyên thánh chỉ.
"Nay hoàng hậu phượng thể khỏe, Cung Đức vương công cao cái thế, đích nữ sinh trong gia tộc hiển hách, dạy dỗ trong cung, tư chất hơn , ban cho ở Du Lâm ly cung an dưỡng phượng thể..."
Không lãnh cung.
Không Thanh Châu hành cung xa xôi.
Là Du Lâm ly cung ở ngoại ô phía tây kinh thành.
Kỳ Diên cuối cùng vẫn đồng ý với nàng, nhưng thả nàng rời ngàn dặm.
Dù thì, Ôn Hạ cuối cùng cũng toại nguyện, chỉ cần thể cách thật xa là .
Ôn Hạ cúi đầu nhận chỉ.
Hồ Thuận vẻ mặt đau khổ : "Hoàng hậu nương nương, ý tứ trong thánh chỉ nô tài cũng hiểu, thể tùy ý lựa chọn , cũng thể tùy ý lựa chọn về."
"Từ hôm qua đến tối nay, hoàng thượng vẫn luôn khỏe, là đang lo lắng cho đó, đối với giống những khác."
Ôn Hạ ngay cả liếc mắt cũng cho, bảo Bạch Khấu tiễn khách.
Hồ Thuận chỉ đành thở dài một tiếng hành lễ rời .
Trở về tẩm cung, Ôn Hạ hỏi: "Hành lý thu dọn xong hết ?"
Hương Sa: "Những thứ nương nương dặn dò đều mang theo ."
"Vậy thì thôi."
Bạch Khấu kinh ngạc : "Không đợi đến ngày mai ?" Bây giờ trời tối .
Ôn Hạ quyết tâm rời .
Nhân lúc thái hậu hồi hương Ly Châu dâng hương, nàng còn thể một cách dứt khoát.
Hương Sa gọi các nội thị đến lấy hành lý.
Ôn Hạ đến bàn trang điểm, mở hộp trang sức , đập mắt là màu xanh ngọc bích, là vô ngọc phỉ thúy mà nàng trân quý. Nàng cầm lên một đôi vòng tay trong suốt như nước đá, vuốt ve hình trăng khuyết đó. Là trăng khuyết màu tím, do ngọc thạch tự nhiên lắng đọng biến hóa thành một vùng màu tím. Chiếc còn cũng là nền trong suốt như nước đá, ánh sáng lạnh lẽo, điểm thêm một dải màu tím xanh xen lẫn, giống như dải lụa nhẹ nhàng.
Đây là ngọc hiếm thấy khai thác từ những viên đá mà đội vận chuyển ngọc mang về thứ ba.
Sau Ôn Hạ thấy nhiều ngọc phỉ thúy, chỉ chúng là đến mức khiến nàng khen ngợi hết lời. Vì quá yêu thích, ngay cả đeo nàng cũng nỡ, mỗi ngày đều cầm lên ngắm nghía cửa sổ vài , chỉ đeo chúng khi vẽ tranh. Nàng còn đặt tên cho chúng, là Doanh Nguyệt, Thanh Doanh.
Đặt Doanh Nguyệt và Thanh Doanh xuống, Ôn Hạ cầm lấy đôi vòng tay Xuân Thái, là đôi mà hoàng đế Yên quốc dâng tặng, nàng cũng thích.
nàng đều mang theo, tất cả những thứ Kỳ Diên cho nàng, nàng đều mang theo.
Tất cả những thứ nàng đeo đều mang họ Ôn.
Bạch Khấu đến khuyên nhủ, thấy Ôn Hạ quyết tâm, cuối cùng chỉ thể thở dài.
Ôn Hạ : "Chân dung của đều hủy hết chứ?"
"Đều xử lý theo lời dặn dò."
Ôn Hạ gật đầu: "Vậy thì thôi."
Ngồi xe ngựa, xuyên qua màn đêm của hoàng cung rộng lớn, Ôn Hạ khỏi cửa cung, hề đầu .
Nghe tiếng vó ngựa giẫm lên đá xanh ngoài xe ngựa, tiếng pháo hoa náo nhiệt của phố phường khác với hoàng cung yên tĩnh, Ôn Hạ vén rèm xe lên.
Gió thổi qua tai, tiếng trâm cài leng keng, nàng cuối cùng cũng .
……
lầu cao phía xe ngựa, Kỳ Diên con đường dài trống , còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa.
Hồ Thuận truyền chỉ trở về, : "Hoàng hậu nương nương gì cả, nô tài hỏi tỷ tỷ Bạch Khấu, tỷ hành trang của nương nương thu dọn xong từ hôm qua , những thứ mà Hoàng thượng ban thưởng cũng mang theo, chỉ đem theo một ít đồ đạc từ nhà đẻ tới."
"Nếu Hoàng thượng giữ nương nương , nô tài sẽ khuyên nhủ."
"Cung nhân đến báo, Phượng Dực cung chuẩn xe ngựa xong xuôi, Hoàng hậu nương nương lập tức sẽ !"
Kỳ Diên vốn đang long sàng, cũng chẳng kịp mặc quần áo chỉnh tề, chỉ khoác long bào lên vội vàng chạy tới.
Hắn tận mắt nàng khỏi cung đạo, qua ba cửa cung, rời khỏi hoàng cung.
Trong đêm thu se lạnh, gió tường thành thổi phần phật, trong mắt Kỳ Diên là con đường rộng thênh thang, màn đêm vô tận, dường như cả đất trời chỉ còn một .
Hồ Thuận lo lắng : "Hoàng thượng, đuổi Hoàng hậu nương nương về , vốn quen sống trong nhung lụa, chịu nổi cảnh thanh khổ bên ngoài hoàng cung!"
"Để nàng ." Kỳ Diên siết chặt tay.
Trong Du Lâm ly cung sắp xếp thỏa, cung nhân tuyệt đối dám lơ là nàng, thị vệ sẽ bảo vệ nàng nghiêm ngặt, nàng gì cũng sẽ lập tức bẩm báo với , đưa đến cho nàng.
cho dù như , ly cung nhỏ bé thể so sánh với hoàng cung.
Nàng quen sống trong nhung lụa, đến ly cung liệu thể ở bao lâu.
Nàng vốn yếu đuối, đời ngoại trừ sự che ủ của bậc chí tôn, ai thể cho nàng tất cả những thứ xa hoa .
Sẽ vị hoàng đế thứ hai nào thể giống như , đem hết châu báu cho nàng, đặt nàng lên cả bản .
Nàng sẽ hiểu thôi.
Nàng sẽ trở .